Tiêu Bạch Lê ngồi xuống, nói hết chuyện vừa rồi xảy ra sau núi một lần.
Thời Khanh Lạc vừa mới uống một ngụm nước, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Ai đưa ra ý kiến như thế, cũng ngu quá rồi.”
“Bạch Lê làm như vậy rất tốt, đối với mấy người này phải đánh.”
“Sau này, cái tên muốn anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện, nếu lại bắt chuyện với muội thì cứ đánh hắn ta thẳng tay.”
“Có ta với ca của muội chịu trách nhiệm, nên không cần sợ hậu quả."
Rõ ràng là không biết xấu hổ muốn dùng danh anh hùng cứu mỹ nhân nhớ thương em chồng của nàng, nên đánh.
"Vâng!" Trong lòng Tiêu Bạch Lê cảm thấy ấm áp, tẩu tẩu thật tốt.
Thời Khanh Lạc đưa tay chỉnh lại cây trâm xiên quẹo của Tiêu Bạch Lê một chút.
Sau đó nhìn đến một bên tai của nàng ấy hỏi: "Khuyên tai của muội sao chỉ còn một cái vậy?"
Tiêu Bạch Lê ngẩn người giơ tay sờ sờ lên tai mình: "Lúc sáng nay muội ra ngoài vẫn đủ mà.”
“Có thể vừa rồi đánh người, nên không cẩn thận làm rơi một chiếc rồi."
Nàng ấy đứng lên: "Tẩu tẩu, muội về tìm xem."
Khuyên tai là vật bên người, để rơi ở bên ngoài sẽ không tốt.
Thời Khanh Lạc cũng nghĩ đến chuyện này.
Hơn nữa, nàng chỉ sợ khuyên tai kia đã bị người thiết kế bẫy anh hùng cứu mỹ nhân cầm đi rồi.
Nàng cũng đứng dậy: "Ta cùng đi tìm với muội."
Vì thế, cả hai người tay trong tay đi đến phía sau núi.
Vừa đúng lúc gặp hai người Lương Hành Ngọc đang từ sau núi đi về.
Thời Khanh Lạc đưa mắt đã thấy được Lương Hành Ngọc, tuy nàng chưa từng tiếp xúc với người này nhưng trí nhớ của nàng cũng rất tốt.
Bởi vì, lần trước đã chạm mặt với Nhị hoàng tử một lần, nên nàng cũng nhận ra hắn ta là Ngũ hoàng tử.
Nhìn thấy Ngũ hoàng tử xuất hiện ở trong này, nàng không kiềm được nghĩ theo hướng âm mưu.
Nàng hỏi Tiêu Bạch Lê: "Người dùng danh anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, không phải họ chứ?"
Hai nhóm người cách không xa lắm, cho nên lời nói vừa rồi để cho hai người Lương Hành Ngọc cũng nghe được.
Hai người: "..." Bọn họ cũng không vụng về như vậy có được không?
Tiêu Bạch Lê lắc đầu: "Không phải bọn họ."
Tiếp theo, đề tài cũng thay đổi: "Nhưng bọn họ lại trốn một bên xem kịch."
Cho nên, ấn tượng của nàng ấy với hai người này cũng không tốt lành gì cho cam.
Thời Khanh Lạc quét mắt nhìn hai người, nhướng mày thẳng thắn hỏi: "Những người đó, không phải người của bọn họ sắp xếp sao?"
Nàng đang cố ý nói cho hai người kia nghe.
Bên này, cô em chồng vừa gặp anh hùng cứu mỹ nhân, bên kia hai người này lại trốn xem kịch, có chuyện đúng lúc thế sao?
Hơn nữa, Ngũ hoàng tử sống ở kinh thành thật sự rất tốt, còn chạy đến nơi này để làm gì?
Người bên cạnh hắn ta, vừa nhìn cách ăn mặc cũng biết đi ra từ con nhà quyền quý gia tộc lớn, không đơn giản.
Cho nên, nàng mới cố ý nói vậy cho bọn họ nghe.
Lương Hành Ngọc với Ký Y Dương nghe được Thời Khanh Lạc nói, cảm thấy vô cùng oan ức.
Lương Hành Ngọc đi lên phía trước, chủ động cười chào Thời Khanh Lạc: "Thời nương tử, lại gặp rồi!"
Thời Khanh Lạc nhướng mày hỏi: "Ngươi là?"
Lương Hành Ngọc: "..." Hắn ta cảm thấy nữ nhân này giả vờ không biết mình.
Hắn ta nói: "Ta là ngũ đệ của Lương Hành Thiều."
Tới đây, chắc biết rồi nhỉ.
Thời Khanh Lạc cố ý hỏi lại: "Lương Hành Thiều là ai? Ta chỉ quen Lương Hữu Tiêu."
Kỳ Y Dương đứng một bên nhìn thế đi lên: "Đó là Nhị hoàng tử."
Thời Khanh Lạc mới tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thì ra là Nhị hoàng tử."
Nàng hỏi tiếp: "Các ngươi có việc gì?"