Nàng ấy lại nói: “Muốn học người khác chơi anh hùng cứu mỹ nhân, cũng nên nghĩ ra chiêu nào mới một chút, cách này của ngươi quá lỗi thời.”
Dưới sự hun đúc lâu dài và “Giáo dục” kết giao bạn bè của Thời Khanh Lạc, phong cách của Tiêu Bạch Lê cũng thay đổi theo.
Cơ thể Trịnh Đồng Phong cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới nữ tử này đã nhìn ra.
Hắn ta có chút chột dạ nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta chính thiếu gia từ trong kinh thành tới, sao có thể quen biết được đám du côn này.”
Tiêu Bạch Lê cười nhạo, “Bộ dạng ngươi nói chuyện vừa nhìn đã thấy rất chột dạ.”
“Ngươi có thừa nhận hay không với ta mà nói đều không sao cả.”
Nàng ấy ngắm nhìn dây roi, “Chẳng qua nếu ngươi không cút đi, ta lại không nhịn được muốn đánh ngươi mấy roi đó.”
Trịnh Đồng Phong nuốt nước miếng, “Ngươi, ngươi quả thực không nói lý.”
Một nữ nhân hung dữ như vậy, hắn ta mới không dám cưới đâu.
Nếu không mỗi ngày hắn ta lại bị roi đánh thì làm sao bây giờ?
Tưởng tượng đến cảnh này, da đầu hắn ta đã tê dại, hắn ta vẫn là thích nữ tử ôn nhu như nước, loại cọp mẹ thế này thì bỏ đi.
Hơn nữa kế hoạch đã thất bại, cọp mẹ này khẳng định sẽ không có hứng thú với hắn ta.
Cho nên cha hắn ta cũng không thể trách hắn ta được.
Thấy Tiêu Bạch Lê giơ tay, hắn ta lập tức sợ tới mức mang hai gã sai vặt chuồn chạy.
Nữ tử như vậy hắn ta thật sự là không có phúc hưởng.
Nhìn người này xám xịt rời đi, Tiêu Bạch Lê bĩu môi, thật là nhát gan, vậy mà cũng dám ra đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai cho hắn ta dũng khí vậy.
Sau đó nàng xoay người nhìn về phía sau sườn núi, mở miệng nói: “Các ngươi xem kịch đủ rồi chứ?”
Hai người đứng sau sườn núi liếc nhìn nhau, tiểu cô nương này thật đúng là mẫn cảm.
Lương Hành Ngọc đi ra ngoài, đánh giá Tiêu Bạch Lê, cười xin lỗi, “Cô nương không cần hiểu lầm, chúng ta thật sự là đi ngang qua, trong lúc vô ý nhìn thấy được vở kịch này.”
Một thiếu niên tuấn dật cũng đi nhanh ra, “Cô nương thật lợi hại, chúng ta bội phục!”
Bọn họ thật sự không phải cố ý tới xem kịch.
Chỉ là trùng hợp nhìn thấy ba gã nam tử hèn hạ đi qua bên này, lại nhìn thấy Trịnh Đồng Phong lén lút mang hai gã sai vặt đi theo ở phía sau, bọn họ có chút tò mò nên đi theo nhìn xem.
Sau đó thấy có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vậy bọn họ không ra hỗ trợ.
Nhưng bọn họ lại liên tục nhận được kinh ngạc, đầu tiên là kinh ngạc tiểu cô nương lại có võ, roi đánh xuống cực kỳ mạnh mẽ oai phong, ba gã du côn lưu manh bị đánh đến bỏ chạy.
Tiếp theo chính là kinh ngạc tiểu cô nương nhìn ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân của Trịnh Đồng Phong, còn cố ý độc miệng vạch trần làm đối phương xám xịt bỏ đi.
Tiêu Bạch Lê nhìn khí chất và phong cách ăn mặc của hai người, cùng với đám người vừa rồi kia không giống như là một bọn.
Chỉ có điều nàng ấy cũng không có ý muốn kết bạn, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng ấy nhàn nhạt mà gật đầu với hai người, “Vậy các ngươi tiếp tục đi đi.”
Nàng ấy cũng không có hứng thú vẽ tiếp, thu dọn đồ vật đeo trên lưng không chút do dự rời đi.
Hai người chờ nàng đi xa, Lương Hành Ngọc dặn dò tùy tùng, “Đi tra xem cô nương này có thân phận gì.”
Kỳ Y Dương bên cạnh hắn ta ngẫm cười cười, “Cô nương này rất thú vị, nhưng còn hơi nhỏ.”
Lương Hành Ngọc trừng hắn ta một cái, “Ngươi cùng nhị ca của ta, không hổ là anh em bà con.”
Đây là biểu ca của hắn ta, cũng là lãng tử giữa ngàn bụi hoa.
Rất nhanh, tùy tùng đã tra được.
“Chủ tử, cô nương vừa rồi là muội muội của Tiêu Hàn Tranh.”