Tình huống giống như vậy cũng xảy ra ở Hề gia.
Hề lão gia tử vui tươi hớn hở đi kêu bằng hữu tới chơi mạt chược.
Hề Tín Hành muốn cướp bàn lò sắt của con trai đưa vào thư phòng của mình.
Tất nhiên Hề Duệ không muốn, ngăn lại không cho.
“Đây là ta, cha không thể đoạt.”
Hề Tín Hành liếc mắt nhìn hắn ta, lấy cớ rất đẹp, “Một đứa ăn chơi trác táng mỗi ngày chạy ra bên ngoài như ngươi, hoàn toàn không dùng đến, rất lãng phí”
“Mỗi ngày ta đều ở thư phòng làm việc, vừa lúc có thể dùng được”
Hề Duệ nghẹn họng: “……” Ăn chơi trác táng trêu chọc ai?
Hắn ta bĩu môi, “Cha tìm cha của cha đi.”
Hề Tín Hành ngứa tay, “Chỗ nào có con trai tìm cha, chỉ có cha tìm con trai.”
“Được rồi, không phải ngươi muốn đi ra ngoài khoe khoang áo len quần len sao, đi nhanh đi.”
Tiếp theo xúi giục nói: “Bằng không sẽ bị thằng nhóc Lương gia đoạt nổi bậc đó.”
Vốn dĩ Hề Duệ còn đang tức giận thở phì phò vừa nghe như vậy, lập tức trừng lớn đôi mắt, vỗ đùi nói, “Đúng vậy, ta không thể để hắn ta đoạt nồi bật trước.”
Sau đó không chút do dự chạy ra ngoài, “Trở về lại đến tìm cha.”
Hề Tín Hành cong môi mỉm cười nhìn bóng dáng vội vàng chạy đi của con trai, “Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, đấu với cha ngươi, ngươi còn non lắm.”
Tâm trạng sung sướng quay đầu, bảo gã sai vặt đưa bàn lò sắt đến thư phòng của mình.
Sau đó mặc áo len quần len đi tìm bằng hữu uống trà, hiếm khi con trai hiếu kính, không đi ra khoe, khó chịu.
Phỉ gia, bởi vì Phỉ Dục Triết mang theo cháu trai còn ở huyện Nam Khê, cho nên không có xuất hiện tình huống như vậy.
Chẳng qua lão gia tử và lão thái thái đều rất vui mừng, trước mặt con trai con dâu cháu trai cháu gái khen Phỉ Dục Triết một hồi.
Làm cho người của mấy phòng khác đều ghen tỵ.
Cha của Phỉ Dục Triết cũng có hai bộ, ngày đó cũng mặt vào, còn cố ý khoe khoang trước mặt các huynh đệ.
Nhìn đi, trước kia đều nói con của ông ta chỉ biết ăn nhậu chơi bời, vẫn là con trai hiếu thuận nhất!
Rất nhanh, Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu ở chỗ cũ chạm mặt.
Bởi vì có lão tử của mình nhắc nhở, Hề Duệ tới trước một bước.
Đã khoe xong quần áo, còn để cho đám ăn chơi trác táng thử một bộ còn lại mà hắn ta mang theo.
Lúc này Lương Hữu Tiêu mang theo quần áo và vớ đến.
Nhìn thấy Hề Duệ đã khoe khoang xong, trong lòng hắn ta thật không dễ chịu.
Nếu không phải lão tử của hắn ta cướp bàn lò sắt, sao hắn ta có thể chậm trễ được.
Hắn ta hỏi Hề Duệ: “Bàn lò sắt của ngươi cũng đã tặng ra ngoài rồi?”
Hề Duệ nói: “Đừng nói nữa sau khi đưa cho lão thái thái và lão gia tử, còn một cái duy nhất bị cha ta đoạt đi rồi.”
Vốn dĩ Lương Hữu Tiêu đang ìu xìu, nháy mắt đã lên tinh thần, “Bàn lò sắt của ngươi cũng bị đoạt?”
Hề Duệ gật đầu, “Còn không phải sao.”
Hắn ta lại may mắn nói: “Nếu không phải áo len quần len của ta, cha ta không mặc vừa, bằng không cũng đã bị cướp đi rồi.”
Ca ca của hắn ta cũng mặc không được, nếu không sao hắn ta có thể cầm ra khoe được.
Lương Hữu Tiêu đồng cảm vỗ bờ vai của hắn ta, “Chúng ta thật là huynh đệ cùng cảnh ngộ!”
Hai ca ca của hắn ta cũng chạy đến, muốn áo len quần len.
Cũng may không mặc vừa, nếu không sao đến lượt hắn ta..
Của lão gia tử và cha, thì hai ca ca mặc lại rộng.
Bởi vậy bảo hắn ta nhanh viết thư gửi cho huyện Nam Khê, cũng làm cho bọn họ mấy bộ.
Hề Duệ hừ hừ, “Đúng vậy, đều là cha không biết xấu hổ.”
Hắn ta dám khẳng định, sau khi trở về bàn lò sắt của hắn ta cũng không còn nữa.
Lương Hữu Tiêu thở dài, “Thật quá đáng, ta còn định gọi các ngươi đến nhà chơi mạt chược nữa.”