Trong lòng ông ta chất chứa lửa giận, nói với Tiêu Hàn Tranh: "Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, lúc ấy ta cũng không biết Cát Xuân Như sảy thai không phải là do nương ngươi cố ý đẩy ngã."

"Lúc ấy là do ta quá nóng giận, nên mới có thể đồng ý hòa ly cùng nương của ngươi."

"Muốn mang các ngươi về kinh, ngươi lại không đồng ý, lúc này mới tức giận nói không chịu đi theo ta thì đoạn tuyệt quan hệ."

"Không nghĩ tới ngươi lại đồng ý."

Lời này của ông ta cũng là thật.

Lúc trước bởi vì ông ta giận chó đánh mèo đòi đoạn tuyệt quan hệ, chẳng qua là để uy h.i.ế.p nhi tử.

Cũng là cho Khổng Nguyệt Lan một bài học.

Đưa đại nhi tử Tiêu Hàn Tranh về kinh, xem Khổng Nguyệt Lan mang theo hai đứa nhỏ sống như thế nào, muốn làm cho bà hối hận vì sao lại ác độc đến như thế.

Ai ngờ nhi tử lại đồng ý

Ông ta là phụ thân, lại là một đại tướng quân, tất nhiên không thể cúi đầu thu hồi lại những lời đã nói, nên cứ như vậy cắt đứt quan hệ.

Thời Khanh Lạc nói: "Vậy bây giờ ông có ý gì đây, thừa nhận lúc trước mắt mình mù sao?"

"Nhìn ra được tiểu kiều thê ngoại thất kia của mình mới là người ác độc, mẹ chồng ta là vô tội?"

"Sao ngươi lại ăn nói như vậy?"

Ông ta nhấn mạnh, "Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng là trưởng bối của ngươi."

Nếu không phải đã đoạn tuyệt, ông ta sẽ đích thân ra tay, giúp nhi tử bỏ đứa con dâu này đi.

Quá láo xược, làm gì có con dâu nhà nào dám cùng cha chồng nói chuyện như thế?

Thời Khanh Lạc bộ dáng kinh ngạc, "Lời ông nói không phải ý như vậy sao?"

"Vậy ta đây sẽ nói uyển chuyển một chút, lúc trước là mắt của ông không tốt, vì tiểu kiều thế mỹ mạo ác độc, hiểu lầm mẹ chồng của ta."

"Hoặc là, lúc trước ông biếm thê làm thiếp có nổi khổ riêng, đơn giản là bị ngoại thất chơi đùa xoay vòng vòng, cuối cùng là bị ép hòa ly, còn cùng con của chính thê cắt đứt quan hệ."

"Cho nên đều đã hòa ly, đoạn tuyệt quan hệ, Tiêu tướng quân như ông một không phải là trượng phu của mẹ chồng ta, thứ hai cũng không phải là phụ thân của của tướng công ta, sao ông ta lại mặt mũi làm trưởng bối của ta?"

Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến sắc mặt đen lại, "Ngươi, ngươi làm càn!"

Sự thật bị người khác vạch trần, những chuyện cũ nhục nhã như vậy bị người khác nhấn mạnh như thế, làm ông ta vô cùng tức giận không thôi.

Sao đứa con dâu này dám nói như vậy, thật là tức c.h.ế.t ông ta.

Thời Khanh Lạc trợn trắng mắt, "Hoàng đế cũng chưa nói ta làm càn đâu, ngươi là gì mà dám nói ta như vậy!"

Tiêu Nguyên Thạch bị nghẹn họng: "........." Lời này bảo ông ta phải nói tiếp kiểu gì?

Nam nhi đại trượng phu không cùng đấu với nữ nhân, ông ta không cần ồn ào với đứa con dâu bất hiếu này.

Ông ta nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, "Ngươi cứ để yên cho nó làm càn với trưởng bối như thế?"

Tiêu Hàn Tranh vẻ mặt vô tội, "Nhà của ta, do nương tử ta định đoạt."

Tiếp theo lại thở dài, "Nương tử ta có một ưu điểm, đó là thích nói thật, ông bao dung cho nàng chút đi."

Tiêu Nguyên Thạch: "..........." Đột nhiên phát hiện đứa nhi tử này cũng thất biết cách làm ông ta tức giận.

Ông ta đã nhìn ra được, đứa nhi tử này rất hận ông ta, cho nên mới để mặc cho Thời Khanh Lạc vô lễ như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch là một ngươi thông minh, vừa thấy đã biết, hôm nay không thể hàn gắn lại tình cảm gia đình.

Đặc biệt còn có một đứa con dâu hư hỏng phá đám, lại càng khó hơn.

Vì thế ông ta trực tiếp lấy lợi ích ra trao đổi, mở miệng nói: "Tiêu Hàn Tranh, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đều là phụ tử, chẳng sợ đoạn tuyệt quan hệ, ta cùng sẽ không hại ngươi."



Ông ta không gọi "Tranh nhi" nữa, đỡ phải bị hai người lấy ra châm chọc.

"Ta ở triều đình đã đứng vững gót chân, ngươi muốn làm quan, ta cùng có thể giúp được ngươi."

"Lúc trước ta đã để cho huynh muội các ngươi chịu thiệt thòi, về sau ta sẽ đền bù."

Thời Khanh Lạc nghe xong thì cười nhạo, "Lúc trước không biết ai là người đã thuê sát thủ chặn đường g.i.ế.c chúng ta."

"Đúng là mắt của ông bị mù, mặt cùng thật dày, đúng là trợn mắt nói dối."

Lại nói tiếp: "Lại nói sao khi trước ông không làm?"

"Tướng công của ta tài hoa xuất chúng, lại có một người thầy tuyệt vời, về sau muốn làm quan, còn cần đến ngươi giúp?"

"Hơn nữa ngươi đừng có nói chuyện dễ nghe như vậy, muốn đền bù thiệt thòi lúc trước."

Nàng bĩu môi tiếp tục nói: "Ông chẳng qua là thấy tướng công của ta tiền đồ vô lượng, muốn nhân lúc còn sớm hàn gắn quan hệ, về sau có thể lợi dụng thật tốt."

"Ông mơ đẹp thế?"

"Ta cảm thấy ông làm tướng quân đúng là quá lãng phí, buôn bán càng thích hợp hơn với ông đấy."

Tiêu Nguyên Thạch nghe những lời này sắc mặt vô cùng âm trầm, không thể nhịn được đập bàn một cái, "Thời Khanh Lạc, đừng tưởng rằng có Tiêu Hàn Tranh chống lưng cho ngươi, thì ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi."

Cái đứa con dâu này quả thực không biết lễ nghĩa, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên ông ta bị người khác châm chọc đến vậy.

Thời Khanh Lạc cười hì hì nói: "Vậy ngươi cứ tới đây đi!"

"Ông muốn g.i.ế.c ta, hay là muốn Tiêu Hàn Tranh hưu ta?"

"Ta thật muốn hỏi, ông làm được sao?"

"Ngươi muốn g.i.ế.c ta, đã hỏi qua bệ hạ chưa?"

"Nếu như ngươi muốn cho Tiêu Hàn Tranh hưu ta, vậy thì xin lỗi, nhà của chúng ta do ta định đoạt."

Nàng nhướng mày, "Làm không được thì đừng nói, đỡ phải hối hận."

Mấy người Hề Duệ đứng ở bên ngoài nghe được Thời Khanh Lạc mắng Tiêu Nguyên Thạch như vậy, quả thực mở rộng tầm mắt.

Nàng cũng quá sắc bén.

Bọn họ cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch tự vả mặt mình đến xưng rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play