Ông ta nhìn thấy đại nhi tử thân tư kiên cường, tính tình ôn hòa như ngọc, dung mạo càng xuất chúng, cảm thấy không hổ danh là con của ông ta, đồng thời cũng cảm thấy mấy phần tiếc nuối.
Trên tay nhi tử cầm nhiều đồ như vậy có chút nhìn chả ra gì cả.
Tuy là trong lòng không thích đứa con dâu hư Thời Khanh Lạc, nhưng ông ta cũng không thể phủ nhận, dung mạo khí chất của Thời Khanh Lạc không tệ.
Hoàn toàn không phải là người trong thôn ra, chả trách có thể mê hoặc được nhi tử.
Chỉ là không nghĩ đến nhi tử vậy mà cùng Thời Khanh Lạc đi mua đồ, hắn theo sau như một gã sai vặt.
Việc này khiến cho Tiêu Nguyên Thạch không vui, như vậy thật quá mất thể diện, làm gì có nam nhân nào làm việc này chứ, lúc ông ta sủng Cát Xuân Như cũng không như thế.
Quả nhiên con dâu Thời Khanh Lạc không phải người hiền lành.
Lương Hành Thiều thu lại ánh mắt, nhìn Tiêu Nguyên Thạch hỏi: “Ngươi không gặp Tiêu Hàn Tranh?”
Hắn ta có hứng thú với Thời Khanh Lạc, nhưng lại không quan trọng bằng chuyện lớn.
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ, “Thần tính ngày mai đi.”
Lúc trước thật ra trong lòng ông ta ôm vài phần hy vọng, xem liệu nhi tử Tiêu Hàn Tranh có chủ động đến phủ tướng quân thăm hỏi không.
Nhưng hiển nhiên, đứa nhi tử này không có tâm.
Xem xét về khía cạnh khác, trước khi hai người rời khỏi kinh thành ông ta phải gặp mặt nói chuyện.
Nghe nói qua vài ngày nữa hai người họ phải về huyện Nam Khê rồi, cho nên ông ta tính ngày mai đi tìm họ.
Nhị Hoàng Tử vị ý sâu xa nói: “Nếu như Tiêu tướng quân có thể khôi phục quan hệ với Tiêu Hàn Tranh, đó tất nhiên là điều tốt nhất.”
Hiện giờ hắn ta cũng không muốn từ bỏ việc lôi kéo Thời Khanh Lạc.
Đặc biệt là phương pháp luyện thép, hắn ta càng muốn Thời Khanh Lạc chung thuyền với mình.
Tuy rằng nhìn Tiêu Hàn Tranh không mấy ưa mắt, nhưng nếu có thể lôi kéo phu thê hai người, thế thì càng tốt.
Suy cho cùng từ những việc trước kia, cũng không thể xem nhẹ ảnh hưởng của Tiêu Hàn Tranh.
Lúc trước hắn ta coi thường đối phương, bây giờ thì không rồi.
Chỉ không biết là Tiêu Nguyên Thạch có đáng tin cậy không.
Hắn ta nâng ly trà lên nói: “Chúc phụ tử các người có thể hòa hợp như lúc đầu.”
Tiêu Nguyên Thạch đoán được ý muốn lôi kéo phu thê nhi tử của Nhị Hoàng Tử, ông ta cười khổ nâng ly trà lên, “Hy vọng là vậy.”
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đi dạo quanh vài con phố, mua rất nhiều thứ.
Cầm trong tay không nổi, hắn đã thuê người mang đồ về phủ trước.
Dù có như thế nào hắn cũng phải để tiểu tức phụ đi dạo phố vui vẻ.
Cả hai đi dạo suốt một buổi trưa, sau đó ăn tối bên ngoài rồi mới trở về nhà.
Thời Khanh Lạc đi tắm, trong khi Tiêu Hàn Tranh có việc đi ra ngoài.
Khi quay lại, tóc của Thời Khanh Lạc đã khô, nàng đang luyện thư pháp trong thư phòng.
Nghe thấy tiếng Tiêu Hàn Tranh đi vào, nàng viết nốt mấy kí tự rồi mới ngẩng đầu lên.
Nàng cười hỏi: "Lão Tiêu, huynh lại đi làm chuyện xấu gì à?"
Mỗi lần tiểu tướng công đi ra ngoài đều là muốn làm chuyện gì đó.
Tiêu Hàn Tranh cười tủm tỉm nói: “Vẫn là nương tử hiểu rõ ta nhất.”
“Phủ Tam hoàng tử xong chuyện, chúng ta có thể trở về huyện Nam Khê.”
Thời Khanh Lạc cười hỏi, “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”