An An Của Anh

Chương 2


4 tuần


Bên kia, Châu An Nguyên đang nói chuyện điện thoại với bạn thân từ năm cấp 2 của cô là Trần Linh Chi hiện đang học ở Nhất Trung Bắc Kinh.

Cô mới chuyển đến nơi này được 2 ngày, do tính chất công việc của bố nên gia đình cô chuyển đến Bắc Kinh định cư, còn gia đình Trần Linh Chi có hộ khẩu ở Bắc Kinh. Khi học cấp 2 vì Trần Linh Chi quá quậy nên ba mẹ đã đưa cô ấy đến Giang Nam sống cùng bà ngoại và cũng từ đó hai người mới dần trở nên thân thiết.

Trần Linh Chi: “ Cậu đã quen với cuộc sống ở Bắc Kinh chưa?”

Châu An Nguyên : “ Cũng tạm được, giờ mình đang đi dạo gần nhà thấy có hiệu sách nên vào xem thử.”

Trần Linh Chi: “ Thật đáng tiếc là hôm nay mình lại không có ở Bắc Kinh, nếu không tớ sẽ rủ cậu đi ăn, đi chơi ở các nơi mà tớ hay đến. Thât đáng ghét mà tại sao lại lựa chọn thời điểm này mà đi Mỹ chứ.”

Hiện tại Trần Linh Chi đang đi du lịch ở Mỹ với chị gái mình, mặc dù ngày mai khai giảng nhưng cô ấy vẫn chưa về được do bên Mỹ đang có bão máy bay không thể cấp cánh.

Châu An Nguyên : “ Được rồi, Không sao. Để sau cậu quay về mình đi cũng không muộn.”

Trần Linh Chi: “ Đành vậy thôi, haizz. Cậu ăn cơm chưa vậy? Ở Bắc Kinh cũng 7 giờ rồi chứ.”

Châu An Nguyên : “ Ừ, mình định đi dạo một chút rồi về nhà ăn cơm với ba mẹ. Vậy thôi mình cúp đây.”

Trần Linh Chi: “ Bye”

Cất điện thoại vào túi, sau đó lấy vài cuốn truyện tranh và mấy hộp bút màu mang ra thanh toán.

Khi cô  đẩy cánh cửa bước ra khỏi hiệu sách, một làn gió thoang thoảng theo mùi hương của hoa sữa phả vào mặt cô, khiến cho người ta cẩm thấy dễ chịu hơn giữa thời tiết nắng nóng ở Bắc Kinh.

Nhà mới của cô cách hiệu sách khoảng 500m và cách Nhất Trung 1km nên đi bộ vài phút đã về đến nhà.

“ Mẹ, con về rồi.”

“ Ừ, vào rửa tay rồi ăn cơm.”

“ Bố đâu rồi ạ?’

“ Bố con vừa về đang trong phòng tắm, tí nữa sẽ ra nên mình cứ ngồi vào bàn ăn trước đi.”

Mẹ cô bà An Cẩn Ngôn là nội trợ trong gia đình, dù vậy nhưng bà luôn nghiêm khắc với An Nguyên trong mọi vấn đề bao gồm cả học tập. Bố cô ông Châu Thành là một giám đốc của công ty nhỏ do ông tạo dựng nên và vì thế mà công việc của ông rất bận rộn nhưng dù thế nào ông cũng cố gắng về nhà ăn cơm với 2 mẹ con cô.

An Nguyên vào trong nhà vệ sinh rửa tay rồi lấy bát bày ra và phụ bà An Cẩn Ngôn bê đồ ăn ra bàn.

 Căn hộ mà gia đình cô mới chuyển đến là một chung cư ở tầng 15 khá rộng đủ cho 3 người sinh hoạt thoải mái, có phòng khách, phòng bếp và 2 phòng ngủ. Cô rất thích căn hộ này mặc dù nó không rộng giống như nhà cũ ở Giang Nam cô ở trước kia. Dù gì thì đất ở Bắc Kinh cũng không phải rẻ, để có thể mua được một căn hộ như thế này thì cũng coi như gia đình họ cũng khá giả rồi.

“ Bố ơi, lại ăn cơm đi ạ.”

Ông Châu Thành tắm xong ăn cơm, thấy con gái đã về thì ông tưới tắn hơn cười với con gái. Thật ra ông có khuôn mặt ưa nhìn khi cười lên vô cùng ấm áp, cũng vì thế mà bà An Cẩn Ngôn xinh đẹp nhà có vị thế đã chọn ông trong rất nhiều người theo đuổi bà. Và bà đã không chọn sai, sau đó sinh ra Châu An Nguyên thì ông lại càng có chí tiến thủ hơn , thành lập công ty cho riêng mình.

“ Ừ, con đi học về rồi à, ăn cơm, ăn cơm.”

Bà An Cẩn Ngôn gắp cho con gái một con tôm : “ Ngày mai khai giảng rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút đừng thức khuya vẽ vời lung tung.”

Châu An Nguyên : “ Dạ, con biết rồi.”  Cô bóc tôm rồi nói.

“ Ngày mai khai giảng bố đưa con đi, dù gì chuyển trường cũng cần có người lớn mang đến để làm thủ tục nhập học.” Ông Châu Thành nói rồi gắp thịt cho con gái với vẻ mặt cưng chiều.

Cô ngẩng đầu nhìn ông vâng một tiếng lại tiếp tục bóc tôm. Thật ra cô không thích ăn tôm vì phải bóc vỏ rất mất thời gian.

Ăn cơm xong cô lấy quần áo đi tắm. Đứng trước gương cô gái có khuôn mặt trái xoan, đôi môi hồng hào hơi mím, tóc mái đã che gần hết đôi mắt long lanh của cô. Cô một tay cầm kéo, một tay cầm tóc mái cắt ngán đi để lộ ra khuôn mặt xinh xắn, khi cười lên còn có núm má đồng tiền hiện lên rất đáng yêu.

Ở Lục gia lúc này cũng đã ăn cơm xong. Lục Thuật đang ở phòng chơi game với Tống Hải và Cố Dương. Phong của cậu điển hình chính là 2 màu đen trắng đúng kiểu đàn ông lạnh lùng độc thân, có rất nhiều hình lego được để trên giá vào ô tô mô hình được để riêng trên một kệ lớn trước cửa phòng. Một bộ máy tính đời mới được nâng cấp để chơi game được mượt hơn đã được bố cậu mua thưởng cho vào cuối kỳ học lớp 10 do cậu đứng nhất toàn khối.

Tống Hải : “ Thuật Thuật, ông làm xong bài tập hè chưa , sao chiều nay ông không mang đi cho bọn tớ chép với.”

Số lượng bài tập hè ở Nhất Trung rất nhiều, cũng may do vài ngày đầu nghỉ hè mẹ cậu bắt cậu du lịch Ý với công ty bà nên thời gian nhàm chán đó Lục Thuật đã làm hết một đống bài tập của tất cả các môn.

Lục Thuật : “ Đã làm xong lâu rồi nhưng sao tôi lại phải cho ông chép chứ hứ.”

Tống Hải : “ Đừng mà, sao ông nhỏ mọn thế.”

“ Mai mang đi cho các ông chép được chưa?”

“ Lục Lục của chúng ta là nhất, yêu cậu nhiều moa moa.”

Lục Thuật : “ Ai cho phép ông gọi tôi như thế. Thiếu đòn đúng không ?” Lục Lục là cách gọi mà mẹ hay gọi cậu mà tên ranh này lại dám gọi như thế, đúng là chán sống mà.

 Cố Dương : “ Tên Tống Hải kia, cậu có thấy ghê tởm không hả ?”

Nguyễn Đăng vừa ăn cơm xong thì vội vàng vào với vẻ mù mịt : “ Gì thế hả?”

Tống Hải : “ Ha ha ha”

Nguyễn Đăng : “ Ngày mai khai giảng rồi đấy, không biết lớp chúng ta có ai xinh đẹp chuyển đến không, thật là mong chờ ngày mai quá đi.”

Cố Dương : “ Ông chỉ được thế là cùng, chỉ biết gái thôi, ông đã làm xong bài tập hè chưa mà mong chờ ngày mai?”

“ Ối tôi chưa làm xong, Thuật Thuật ơi, ông cho tôi mượn chép đi mà.”

Tống Hải : “ Hừ , biết ngay mà.”

Lục Thuật : “ Thôi đi ngủ thôi, mai còn phải đi học sớm, bye, thoát đây.”

Nói rồi thoát luôn, nhóm bạn còn 3 thành viên.

“ Ủa tôi mới vào mà, sao hôm nay Thuật Thuật đi ngủ sớm thế, trở sắp bão à các ông” Nguyễn Đăng hoang mang.

“ Tôi cũng thoát đây, mai còn đi học sớm.” Cố Dương thoát.

“ Tôi cũng đi luôn đây.” Chỉ lại mình Nguyễn Đăng mới vào chưa kịp hiểu gì.

Nguyễn Đăng : “....” Còn chưa chơi được ván nào luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play