Trong hang động tối tăm, chỉ có một khối da thú không rõ động vật treo ở cửa hang, ánh sáng mờ ảo từ khe hở chiếu vào bên trong.
Một bóng người mờ ảo nằm im lặng cong người trên nền đất ẩm ướt, cơ thể gầy yếu của hắn dính đầy bùn đất.
“Hắn vẫn không chịu ăn sao?” một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
“Cũng không có gì lạ, nếu là ta, ta cũng tình nguyện chết cho rồi” một nam nhân khác nói với giọng đầy ghét bỏ.
“Vậy có muốn vào xem hắn thật sự chết không? Tộc trưởng đã thu không ít thịt thú của đối phương, còn có một bao muối lớn, đủ cho chúng ta sống lâu dài.”
“Đừng có nói những chuyện quỷ quái, bên trong có mùi hôi thối muốn đi thì ngươi cứ đi, ta không vào đâu.” Người nói có vẻ không kiên nhẫn, giọng điệu không tốt lắm.
Một người khác thấy cậu không động đậy, cũng nói: “Ngươi không đi, vậy ta cũng không đi.”
Âm thanh của họ dần xa, hai người dường như đã đi, trong hang người nằm co lại đột nhiên động đậy ngón tay một chút, ngay sau đó, một âm thanh mơ hồ từ miệng cậu phát ra:
“Đói ~”
Sau vài giây, dường như nam nhân trên mặt đất dùng hết sức lực, miễn cưỡng nâng đầu lên một chút.
Mặt đầy bùn đất, các nét trên khuôn mặt không rõ ràng, đôi mắt nhìn quanh trái phải một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái chậu đá gần đó, bên trong hình như có thức ăn.
Chỉ một động tác đơn giản, nhưng dường như đã tiêu tốn hết sức lực của nam nhân, đầu hắn lại vô lực rũ xuống, không có động tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nam nhân dường như đã lấy lại được ít sức lực, cậu cố gắng vươn tay, muốn bò đến cái chậu đá.
Năm đầu ngón tay ướt đẫm bùn đất, đầu ngón tay vì dùng quá sức mà trở nên tái nhợt.
Không biết đã bò bao lâu, cuối cùng cậu cũng đến bên chậu đá, không còn thời gian để lo lắng về đôi tay đầy bùn, cậu mạnh mẽ nhúng cả bàn tay vào chậu đá, nắm lấy một thứ không rõ hình dạng, vội vàng đưa vào miệng.
Có lẽ do cơ thể này đã lâu không được ăn, hoặc có thể do thức ăn trong chậu đã hỏng, vừa mới cho vào miệng cậu đã nôn ra.
Nhưng cậu chỉ lau miệng, tiếp tục nuốt hết những thứ đã biến chất trong chậu.
Khi chậu đá dần dần trống rỗng, cậu cuối cùng cũng dừng lại.
Trong bụng đã có thức ăn, cảm giác gần như chết đói cuối cùng cũng biến mất, Kha Liễm lúc này mới có thời gian để đánh giá cảnh vật xung quanh.
Đôi mắt dính đầy bùn đất của cậu mờ mịt, ánh sáng yếu ớt, cậu hẳn đã chết, chết trong một cuộc chiến với quái vật, bị người mà cậu tin tưởng nhất, người mà cậu gọi là em trai đẩy vào miệng quái vật, sau đó bị vô số quái vật gặm cắn xé thành mảnh nhỏ.
Hình ảnh đau đớn và không cam lòng này dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng cậu tắt thở.
Cậu nhắm mắt lại, nắm chặt tay, một lúc lâu sau, cảm giác uốt nghẹn ở ngực mới tan đi.
May mắn thay ông trời không đối xử với cậu quá tệ, cho cậu một cơ hội nữa. Hơi mở tay ra cậu nhìn một chút, đây là đôi tay trẻ trung nhưng xa lạ.
Chỉ tiếc cơ thể này quá yếu, toàn thân chỉ còn lại một lớp da bọc quanh khung xương. Nhìn quanh bốn phía, đây là một… hang đá.
Nơi này hoàn toàn khác với nơi cậu từng sống, khi đánh giá bản thân, cậu nhận thấy trên người quấn một da thú rách nát Có vẻ như nguyên chủ sống ở Xã hội nguyên thủy không tốt tốt mấy.
Hai điều này khiến Kha Liễm hơi nhướng mày. Cùng lúc đó, trong đầu cậu vang lên một tiếng
"Đinh".
Ngay sau đó là âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Kha Liễm: “Kiểm tra đo lường đến sự sống của ký chủ đang khôi phục, hệ thống lại lần nữa được kích hoạt! Có muốn tiến hành rút thẻ ngay bây giờ không?”
Lưng dựa vào góc tường đá, Kha Liễm hơi cong môi, xem ra ông trời đã đối xử với cậu cúng không tệ!
Hệ thống rút thẻ là thứ cậu có được khi còn sống trong thế giới tận thế. Mười năm sống sót trong tận thế nhờ vào hệ thống rút thẻ này, cậu đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nghĩ đến đây khóe môi cậu hơi nhếch lên, tuy không cam lòng nhưng cậu đã thay đổi qua một thế giới khác, cũng đến lúc để cậu sống tốt hơn.
Nghĩ đến những cỗ máy nặng nề và những dị thú siêu cấp trong tận thế, tâm trạng Kha Liễm cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Được! Bắt đầu rút thẻ ngay bây giờ!”
Nhưng ngay sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại khiến Kha Liễm thay đổi sắc mặt, “Tích tích tích… bug… bug! Hệ thống rút thẻ không thể sử dụng! Kiểm tra tình trạng sinh tồn của ký chủ trong hoàn cảnh đặc thù! Tích tích tích…! Hệ thống hiện tại đang tiến hành tự động đổi mới!”
Sau một loạt âm thanh nhắc nhở, hệ thống trở về im lặng.
“Hệ thống! Hệ thống!”, Dù Kha Liễm có gọi như thế nào trong đầu, vẫn không nhận được phản hồi từ hệ thống.
Đúng lúc này, cửa hang đá đột nhiên bị người kéo lên. Ánh sáng chói mắt chỉ trong chốc lát chiếu vào.
Kha Liễm gần như theo bản năng, một tay che ánh sáng chói, một tay nắm lấy một viên đá nhỏ gần đó:
“Ai đó?”
Bởi vì trước kia thân thể này tong trạng thái gần chết, âm thanh suy yếu nhưng giọng nói này vẫn làm cho người tới dừng lại.
Ánh sáng Chói mắt đêm không thấy rõ mặt người kia, nhưng người tới nói chuyện thanh âm lại làm Kha Liễm mạc danh quen thuộc: “Liễm, ngươi khá hơn chút nào không?”
Là thanh âm thực nhẹ của một năm nhân, tựa hồ sợ dọa đến hắn, người tới thấy hắn không nói lời nào lại đi phía trước vài bước, Kha Liễm xuất phát từ bản năng ở mạt thế cơ hồ là theo bản năng căng thẳng toàn thân, nhưng thực mau lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ thân thể lại chậm rãi thả lỏng lại.
Người nọ tới trước người hắn ngồi xổm xuống, Kha Liễm lúc này mới thấy rõ một gương mặt nam nhân thực nhu hòa, cơ hồ là nhìn thấy gương mặt này đồng thời sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên một trận chua xót còn có một tia khát vọng cùng tự ti.
Sao lại thế này? Loại cảm giác này giống như không phải xuất từ tâm tình của hắn mà là từ thân thể này phản ứng lại Theo bản năng, người này là ai?
đồng thời ở trong đầu Kha Liễm hỏi ra vấn đề này một cổ ký ức không thuộc về hắn tre trời đánh úp lại làm hắn nháy mắt đầu đau dường như sắp nổ tung.
Kha Liễm nhịn không được ôm đầu hừ nhẹ ra tiếng đồng thời nam nhân đối diện lập tức tới gần quan tâm hỏi:
“Ngươi làm sao vậy? Là chỗ nào bị thương? là bọn họ đánh ngươi sao?”
Nói đến điểm này ngữ khí của hắn có chút ngượng ngùng!
Khi nam nhân tiến lại gần theo bản năng Kha Liễm định ném viên đá nhỏ giấu trong tay vào cổ hắn. Nhưng thực tế, ngón tay cậu chỉ giật giật, đẩy nam nhân đang tiến gần ra xa:
“Ngươi đứng yên đó.”
Sau khi cố gắng thốt ra mấy chữ này, cơn đau dần biến mất, thay vào đó là ký ức của nguyên chủ của cơ thể này "Liễm".
Hóa ra đây là một thế giới thú nhân! Ở đây người được chia làm hai loại: nam nhân có thể biến thân thành động vật và năm nhân không thể biến thân ( Họ còn có một cách gọi khác ở đây là- giống cái!)
Thời đại này thậm chí còn không có phụ nữ! Sống ở thời đại này không có sức chiến đấu mạnh mẽ, phần lớn rất khó sinh sống một mình trong rừng.
Và cơ thể này chính là một giống cái! Không trách thân thể này yếu ớt như vậy. Bất kể ở thời đại nào, cá lớn nuốt cá bé vẫn luôn là quy luật sinh tồn kẻ yếu sẽ bị đánh bại!
Khi Kha Liễm ngẩng đầu lên cảm giác xúc động của nguyên chủ đã biến mất. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nhíu mày nói:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Người đàn ông trước mặt tên là Trác, là một thú nhân, cũng là người mà nguyên chủ vẫn luôn thầm yêu với lý do rất đơn giản và ngây thơ, vì trong cả bộ lạc chỉ có Trác không khinh thường cậu.
Người đàn ông đối diện há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào:
“Thực ra ta vẫn luôn muốn đến, chỉ là cậu biết tính của Liên mà, nếu cậu ấy biết ta lại đến thăm cậu chắc chắn sẽ giận ta.”
Liên là giống cái con của tộc trưởng và là một trong những giống cái đẹp nhất trong bộ lạc.
Nghe vậy, Kha Liễm khẽ nhếch môi châm biếm chỉ có nguyên chủ đầu đất mới không nhìn ra được bộ mặt giả dối của tên thú nhân này.
“Nếu sợ hắn giận thì đến đây làm gì?”
Là ngại hắn chết quá chậm sao? Bất quá hắn có thể xuyên qua tới, còn muốn ít nhiều cảm ơn thú nhân này.
"Liễm" là đứa trẻ mồ côi được bộ lạc nhặt về, không cha không mẹ, hoàn toàn dựa vào lương thực cơ bản mà bộ lạc phát hàng tháng để sinh sống.
Chỉ cần tự mình vào rừng đào ít rau dại, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ lắm. Nhưng tiếc thay Liễm tính tình yếu đuối, không dám ra ngoài.
Ban đầu chỉ bị khinh thường một chút, nhưng với tính cách bị mắng không dám cãi lại, bị đánh không dám đánh trả, dần dà người trong bộ lạc càng ngày càng coi thường cậu, thậm chí phát triển thành sỉ nhục và đánh đập.
Cuộc sống bạo lực kéo dài khiến tính cách Liễm ngày càng nặng nề, cứ thế vòng luẩn quẩn ác tính này đẩy đứa trẻ vốn nhút nhát này đến gần cái chết và giọt nước làm tràn ly chính là người đàn ông trước mặt này.
Cậu vẫn nhớ như in lúc đó, nguyên chủ vì không muốn bị bộ lạc gả cho tên thú nhân tàn tật Áo Cách, đã vất vả lắm mới lấy hết can đảm khẩn cầu hắn đưa mình đi, nhưng tên thú nhân này lạnh lùng đẩy cậu ra, còn đi tìm tộc trưởng nhốt cậu lại.
"Liễm" trong tuyệt vọng tột cùng, đã âm thầm chết đi trong hang động tối tăm này.
Nụ cười của Trác có chút gượng gạo hắn chỉ nghe lệnh tộc trưởng đến xem Liễm đã chết chưa, chứ có ai muốn chạy đến cái nơi quỷ quái này đâu.
Tuy nhiên hắn sẽ không thể hiện ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lo lắng cho Kha Liễm: “Cậu đừng dùng lời nói đuổi ta đi, tất cả đều là vì tốt cho cậu. Gả cho Áo Cách chẳng phải tốt hơn ở trong bộ lạc chịu người ta bắt nạt sao?”
“Đây là ngươi nói tốt với ta?”
Kha Liễm nâng nâng cái chân vô lực lên trên mặt, trên có một đạo chén đầy sẹo là bởi vì hắn không nghe lời muốn chạy mà lưu lại.
Trác xấu hổ sờ sờ cái mũi ánh mắt dời đi, ngữ khí lại không dung cự tuyệt, “Hiện tại nói này đó cũng chưa dùng, tộc trưởng đã thu đồ vật của đối phương đưa tới.”
“Cho nên ngươi tới mục đích là cố ý nói cho ta làm ta ngoan ngoãn gả chồng sao?” Kha Liễm thanh âm rất thấp, nhưng ngữ khí hữu lực.
Bị cường thế ép hỏi trác cảm thấy trước mặt người có điểm quái dị, ánh mắt đánh giá Kha Liễm trên dưới nhưng lại không thể nói tới nơi nào kỳ quái, thật giống như người vẫn là người kia nhưng linh hồn lại không giống linh hồn kia.
Biết chính mình biểu hiện có chút không đúng, Kha Liễm rũ xuống mí mắt không ở nói chuyện, hắn chỉ là vì ‘Liễm’ đứa bé kia cảm thấy không đáng giá đến chết đều còn đang suy nghĩ tới thú nhân trước mặt này, cho nên ngữ khí khó tránh khỏi kẹp dao giấu kiếm.
Thấy hắn khôi phục thành bộ dáng thuận theo, Trác ngữ khí thấm thía nói:
“Tộc trưởng đã hứa hẹn với thú nhân kia, ngươi cũng đừng nghĩ đến chạy như vậy còn có thể ăn ít chút đau khổ.”
Kha Liễm trầm mặc một hồi, rốt cuộc thỏa hiệp: “Ta sẽ không chạy, ngươi làm tộc trưởng đem ta thả ra đi thôi.”
Vì làm hắn càng tin phục, Kha Liễm nâng lên mắt nhìn thẳng Trác, hiện tại mục tiêu thứ nhất là rời đi cái này sơn động đáng chết này.
“Ngươi có thể đáp ứng xuống dưới là tốt nhất, nói vậy tộc trưởng biết đến lời nói cũng sẽ cao hứng.”
Trác ôn nhu cười một cái, tưởng tượng dĩ vãng đối đãi Liễm sờ sờ đỉnh đầu của hắn như vậy.
Bởi vì mỗi lần hắn làm như vậy Liễm đều sẽ lộ ra một bộ tiểu cẩu bộ dáng cầu xin vì vậy làm cho Trác thực hưởng thụ.
Chỉ là lần này nhất định thất bại, nhìn tay duỗi lại đây Kha Liễm hơi chán ghét tránh đi nói:
“Một khi đã như vậy, liền phóng ta đi ra ngoài.”
Kha Liễm tưởng biểu hiện càng giống ‘Liễm’ một ít, nhưng đối phương sắc mặt ghê tởm làm hắn nhịn không đi xuống.
Trác nhìn thoáng qua tay bị ngăn lại mày hơi nhíu cuối cùng là không nói cái gì, chỉ đứng lên nói: "Tốt đi, nếu ngươi không chạy ta sẽ nói cho Liên làm hắn đi nói cho tộc trưởng.”
Thú nhân xoay người hướng cửa đi đến, Kha Liễm lập tức ra tiếng nói:
“Chờ đã.”
Trác quay đầu nhìn cậu.
“Ý ta là, nhìn bộ dạng hiện giờ của ta nếu cứ tiếp tục ở đây e rằng ta cũng không đợi được đến ngày gả cho Áo Cách.”
Nghe cậu nói, Trác lại đánh giá một lượt giống cái dựa vào góc tường, mặt xám xịt, xanh xao vàng vọt, cả người thực sự toát ra một vẻ tử khí.
“Ta phải đi báo với tộc trưởng một tiếng.” Trác không chút nhượng bộ dù nhìn Liễm thực sự đáng thương, nhưng điều đó có liên quan gì đến hắn?
Kha Liễm siết chặt tay đặt bên hông, không muốn giả vờ thêm nữa, giọng cậu cứng rắn nói:
“Nếu các người muốn ta thuận lợi gả cho tên thú nhân đó, thì hãy thả ta ra ngay!”
Lần này Trác không nói thêm gì, chỉ nhíu mày nhìn Liễm một cách kỳ lạ, đánh giá từ trên xuống dưới nhưng không thấy điều gì khác thường Trác mới mở miệng nói:
“Cậu dường như đã trở nên cứng cỏi hơn nhiều.”
“Gần chết đến nơi rồi, không muốn thay đổi cũng khó.”
“Cũng phải.”
Trác có lẽ để tự tìm cho mình một lý do không tồi cuối cùng nhượng bộ nói: “Được thôi, miễn là cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”
Thấy hắn nhượng bộ, Kha Liễm lặng lẽ thở phào cậu chống tay vào tường muốn đứng lên.
Thấy động tác của cậu khó khăn, Trác mở miệng hỏi: “Cậu có thể đứng lên được không? Có cần ta giúp không?”
Dù nói vậy, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định tiến lên giúp đỡ.
“Không cần.” Kha Liễm cười lạnh trong lòng, cậu không nhìn nhầm sự ghét bỏ và chút tự mãn trong mắt đối phương.
“Vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút.”
Cơ thể Kha Liễm vẫn rất gầy yếu, nhưng cậu cần phải rời khỏi nơi chết tiệt này, nơi đây căn bản không thích hợp cho con người sinh sống, sự ẩm ướt khiến xương cốt cậu bắt đầu đau nhức.
Dưới ánh mắt chăm chú của Trác, Kha Liễm miễn cưỡng chống đỡ cơ thể dựa vào tường di chuyển về phía cửa.
Cậu không quan tâm đến ánh mắt ngày càng nghi ngờ của đối phương, dù sao hiện tại cơ thể này là của cậu, sống lại một đời vẫn là do cậu quyết định.
Khi đến cửa, Kha Liễm quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn cậu một cách kỳ lạ nói:
“Đúng rồi, ngươi nói với tộc trưởng ta hiện tại cần một ít thức ăn, một ít muối và một ít quần áo để thay.”
“Cậu biết tộc trưởng sẽ không đồng ý mà” Trác buồn bã nói.
Kha Liễm giơ chân lên, trên đó vết thương đã có chút mùi hôi, chắc là bị nhiễm trùng:
“Nếu muốn ta thay bộ lạc gả đi thì từ giờ trở đi ta không nợ bộ lạc cái gì, muốn một ít thức ăn chỉ là để no bụng.”
Dừng lại một chút cậu nói thêm: “Hơn nữa vết thương trên đùi ta cũng cần được xử lý.”
Nói xong cậu không đợi Trác phản ứng vén màn cửa hang lên bước ra ngoài.
Cửa có hai thú nhân canh gác phía trước còn đứng một thanh niên tóc xoăn, thấy cậu ra ngoài hai thú nhân định ngăn cản Trác đã bước lên nói:
“Liễm đã đồng ý.”
Hắn nói với thanh niên tóc xoăn, thanh niên tóc xoăn này cũng là con trai tộc trưởng tên là Phạn, là một thú nhân cũng là em trai của Liên.
Kha Liễm nhìn về phía người đó, Phạn gật đầu ra hiệu cho hai thú nhân ngăn cản cậu, hai thú nhân nhìn nhau sau đó tránh ra nhường đường cho cậu đi.
Kha Liễm không quan tâm đến ánh mắt chăm chú của hai người phía sau, kéo lê thân thể, khập khiễng đi về phía "nhà" trong trí nhớ.
“Ta cảm thấy Liễm có chút không bình thường.” Đợi cậu đi xa, Trác nói với Phạn.
Một thú nhân khác không thay đổi sắc mặt, chỉ ghét bỏ nhìn thoáng qua bóng dáng Kha Liễm đi xa nói:
“Không phải đã đồng ý rồi sao? Có gì không bình thường? Không phải như trước kía sao cậu chỉ nói vài câu là đồng ý rồi sao?”
Nghe vậy, Trác cũng thu hồi ánh mắt nghi ngờ, nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng thỏa hiệp của Kha Liễm, cười cười nói:
“Nói cũng đúng, nhẫn nhục chịu đựng điểm này vẫn là không thay đổi.”