Làm Trợ Lý Cho Tổng Tài Trong Truyện Mary Sue

Chương 6


4 tuần


6

"Lại tới báo cáo à?" Trước cửa phòng làm việc của sếp, lão Triệu đang ngồi đó, tay cầm điện thoại xem phim gia đình máu chó, mắt cũng không thèm nâng lên nhìn tôi một cái.

“...”

Tôi ôm lấy cánh tay đầy máu của mình, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.

Giơ tay gõ mạnh vào cửa phòng sếp hai lần.

“Vào đi.”

Tôi đẩy cửa bước vào. Có một người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện với sếp, nhưng tôi không có tâm trạng để nhìn.

Bây giờ tôi chỉ muốn báo cáo cho xong rồi đến bệnh viện xem có cần tiêm vắc xin gì không. Thuận tiện cũng muốn đòi sếp tiền bồi thường tai nạn lao động.

Tất nhiên việc thăng chức, tăng lương cũng cần phải bàn.

Thật là một ngày bận rộn mà ý nghĩa.

“Sự tình thế nào?” Sếp không chút do dự mà đi thẳng vào vấn đề.

Tôi liếc nhìn người ngồi trên ghế sofa phía sau rồi trực tiếp mở miệng nói…

"Lê Ưu, sống ở số 23 đường Tương Khẩu, gia đình có ba người. Cha không rõ danh tính. Mẹ đang nằm viện, em trai là học sinh cấp ba, cô ấy đang học đại học, sẽ tốt nghiệp vào năm sau. Gia đình cô ấy không giàu có..." Tôi dừng một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt của sếp, thấy không có gì dị thường liền nói tiếp:"Trong kỳ nghỉ hè, xin làm việc tạm thời ở quán bar, nhưng đã nghỉ việc."

“Về phần mục đích cô ấy tiếp cận sếp, có thể suy đoán là vì tiền.”

“Hửm?”

“Đương nhiên, cũng có thể là do thèm muốn thân thể sếp…” Tôi kinh sợ, đành phải dối lòng mà nói thêm một câu.

"Phốc..." Người phía sau không kiềm chế được tiếng cười, khiến tôi không thể không quan tâm.

Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua.

Hừm, lớn lên trong rất đẹp.

Nhưng vẫn không đẹp bằng tôi.

Tôi yên tâm quay đầu lại, tiếp tục báo cáo: “Còn nữa, tôi khuyên sếp, nếu không có việc gì thì đừng đi lang thang ở đó, nếu không sẽ xảy ra chuyện như thế này.”

“Xảy ra chuyện gì?” Sếp nhìn vết răng trên cánh tay tôi, cau mày, vẻ mặt rất trầm ngâm.

Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy ổng đang cười tôi.

“Như sếp thấy đấy, nhà cô ấy có nuôi chó.”

“Không cần phải báo cáo về những chủ đề không liên quan.”

“Ồ.”

Tiếp theo đó là sự im lặng vô tận.

"Còn gì nữa?" Sếp cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Đều là những chủ đề không liên quan.” Tôi thành thật trả lời.

“Nói!”

“Tôi cảm thấy…” Tôi do dự một lúc rồi giơ tay lên, “Cái này chắc được tính là tai nạn lao động đi, vậy tôi có được bồi thường không?”

"Hahahaha..." Tiếng cười cực kỳ quỷ dị vang lên sau lưng, khiến tôi cảm thấy vô cùng chói tai.

Cười cái gì mà cười? Bồi thường tai nạn lao động có gì mà buồn cười.

Tôi hung hăng trợn mắt với người phía sau.

"Khụ, Bình An, đừng trợn mắt nhìn người ta." Sếp ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Thật sao? Sếp nhìn thấy tôi trợn mắt à? Sếp thậm chí còn có thể nhìn thấy tôi trợn mắt dù tôi đang quay lưng lại à?

“Cậu cũng thường xuyên quay lưng lại với tôi…” Sếp tiếp tục “nhắc nhở thân thiện”.

“Sếp, tôi sai rồi.” Tôi nhanh chóng quay lại, khom lưng tạ lỗi.

Các động tác uyển chuyển mượt mà, được thực hiện liền mạch, lưu loát.

“Trợ lý nhỏ của cậu thật thú vị.”

Người ngồi đằng sau nhận xét về tôi trước mặt tôi, à không, là nhận xét sau lưng tôi.

Anh mới là người thú vị đó! Hứ!

“Tính tình xấu xa, đầu óc ngu ngốc”, sếp chỉ trích tôi không thương tiếc, “Còn thường xuyên trợn mắt nhìn tôi, riết không biết cậu ta là sếp hay tôi là sếp.”

“Anh là sếp.” Tôi trả lời.

“Tốt lắm.” Người phía sau cố ý xoa đầu tôi, “Thú vị quá.”

“Xin anh bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ cắn anh.” Tôi mỉm cười, lớn tiếng nhắc nhở.

"Hả?" Đối phương hiển nhiên không hiểu ý của tôi.

“Ah...”

Tôi há miệng không hề thương xót, dù sao tôi cũng vừa bị cắn, biết nên xài lực độ cỡ nào.

“Cậu là chó sao?” Đối phương rút tay lại, giọng điệu có chút tức giận.

Câu này quen quá, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải.

“Tôi đã cảnh báo anh rồi.” Tôi vô tội mà chớp mắt.

Anh ta cũng đang ôm cánh tay giống tôi, trông khá buồn cười.

Anh ta hiển nhiên cũng ý thức được, đột nhiên cười ra tiếng.

Tôi cảm thấy có khả năng anh ta bị bệnh.

"Tôi đột nhiên đối với người kia không còn hứng thú nữa, trợ lý nhỏ của cậu ngược lại rất thú vị." Anh ta nói với sếp tôi.

Sếp chưa kịp mở miệng, đã bị tôi giành trước trả lời, tôi ngước đầu, giọng điệu đầy cứng rắn: “Một trợ lý không thể phục vụ hai người sếp”.

Hừm, ai mà biết được người có bệnh này xuất hiện từ đâu, sẽ có những suy nghĩ biến thái nào với tôi.

Rốt cuộc, tôi cũng rất đáng yêu.

Buồn nôn! Tôi tự thấy ghê tởm chính mình quá.

"Bình An, đó là cậu của tôi." Sếp bất đắc dĩ nói:"Cậu ấy cũng là cổ đông của công ty này, nói cách khác... Cũng là ông chủ của cậu."

"..." Sự tình có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Chào cậu của sếp.” Tôi cung kính nói: “Xin hỏi ngài có gì cần phân phó?”

“...”

Tôi biết họ rất ngạc nhiên vì sắc mặt của tôi có thể thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng có thể làm khác được sao?

Người ở dưới mái hiên, phải cúi đầu.

Nhân tiện, tôi vừa cắn cậu của sếp tôi, có cách nào để cứu không? Online chờ, rất cấp bách.

Trong khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì sếp tôi hướng ra ngoài văn phòng mà hét lên…

“Lão Triệu, lái xe tới bệnh viện!”

Có vẻ như bộ phim gia đình cẩu huyết của lão Triệu không xem tiếp được nữa rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play