Làm Trợ Lý Cho Tổng Tài Trong Truyện Mary Sue

Chương 4


4 tuần


4

Dù muốn được tăng lương nhưng nghĩ đến việc vừa bị sếp đuổi ra ngoài. Tôi cảm thấy, chắc là không có hi vọng rồi.

Sau khi cắn một miếng bánh bao nhân thịt còn nóng, tôi suy nghĩ thật lâu, vẫn là nên làm xong nhiệm vụ sếp giao trước.

Vì vậy, tôi bắt taxi đến phố Tương Khẩu, xuống xe trước cửa nhà của nữ chính Lê Ưu.

Từ đầu hẻm nhìn thấy con phố này có chút cũ nát, nhìn cứ như một ngôi làng đang nằm trong thành phố vậy, mấy ngôi nhà xung quanh đều xập xệ. Nhìn tổng thể trong có vẻ rất nguy hiểm, không biết tại sao tới giờ vẫn chưa được quy hoạch.

Tuy đang đứng trước cửa nhà của nữ chính Mary Sue nhưng tâm trí tôi lại đang lo lắng về việc quy hoạch nhà cửa ở nơi đây. Tôi tự cảm thấy cái chết đột ngột của tôi ở kiếp trước chắc là định mệnh.

Không có việc gì phải lo lắng cả, lo lắng nhiều sẽ chết người.

“Anh có chuyện gì cần làm ở đây sao?”

Tôi nhìn qua và thấy một cậu bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đứng phía sau khung cửa sổ hé mở, đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh nắng và bóng tối chiếu vào khuôn mặt vô cảm của cậu.

Khung cảnh rất giống phần mở đầu trong một bộ phim kinh dị.

Tôi, tôi... tôi có việc ở đây. "

“Anh muốn tìm chị gái tôi à?” Giọng người thanh niên này không lớn, không biết tại sao khi nghe giọng cậu ta tôi lại liên tưởng tới hình ảnh, thậm chí còn có âm thanh nghiêng đầu qua một bên trong mấy phim kinh dị.

"Không, không..." Tôi nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đáng sợ đó. Tôi là một người tin tưởng vào khoa học, nhưng…

Tôi đang sống, việc này đã không khoa học rồi.

"Chị ấy ra ngoài rồi. Anh vào trong đợi được không?" Cậu ta nghiêng người nhường đường cho tôi, như thể chắc chắn rằng tôi đến đây để tìm chị gái cậu ta.

Lý trí nhắc nhở tôi rằng những bộ phim kinh dị thường bắt đầu bằng cảnh nhân vật chính tò mò tìm đường chết với dũng khí không biết từ đâu ra. Nhưng cuối cùng tôi cũng không tự chủ được mà gật đầu.

Tôi cảm thấy, tôi hi sinh nhiều như vậy nếu sếp vẫn không tăng lương cho tôi thì đúng thật là vô đạo đức.

"Anh là bạn của chị em à? Tìm chị em có việc gì không?" Sau khi vào nhà, cậu thanh niên này rất lễ phép rót cho tôi cốc nước.

Tôi đặt tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Cậu ta vừa gầy lại vừa cao, nước da cũng rất trắng, dáng vẻ không đáng sợ như tôi thấy hồi nãy, ngược lại còn có chút yếu đuối.

"Tôi...hai ngày trước có nhau gặp nhau ở quán bar. Chúng tôi có chút náo loạn...À không. Tôi có chút việc cần hỏi cô ấy." Tôi không có lý do nào hợp lý hết, thậm chí còn giả mạo thân phận của sếp.

Đây có khác gì đang đùa với lửa đâu.

Sếp mà biết chắc chắn sẽ không tha cho tôi.(*꒦ິ꒳꒦ີ)

Lạy Chúa, hãy phù hộ con, Amen.

Sau khi nghe tôi nói, biểu tình của cậu ta thay đổi đột ngột, trở nên kém thân thiện hơn rất nhiều.

Trong cứ như cậu ta sắp biến thân rồi ăn thịt tôi, quả nhiên, cậu ta…

Cắn tôi thật mạnh.

"Mẹ kiếp!" Tôi sốc tới nỗi đơ ra, quên mất việc tôi có thể phản kháng.

Chờ cậu ta nhả ra, tôi nhìn cánh tay có một vết cắn sâu tới nỗi thấy máu, buột miệng thốt ra:"Cậu là chó hay sao?"

"?"Cậu ta hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó hung dữ há miệng muốn cắn thêm phát nữa.

Tôi có cảm giác như mình không phải xuyên không vào tiểu thuyết Mary Sue mà là xuyên vào tiểu thuyết giả tưởng.

"Cứu mạng..." Tôi bỏ chạy.

"Tiểu Nguyên, đừng gây rắc rối nữa!" Một giọng nữ vang lên từ ngoài cửa.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là người đàn ông dẫn sếp tôi..., à không, là người phụ nữ đã dẫn sếp tôi ra khỏi quán bar.

Cũng chính là nữ chính trong Mary Sue, là người yêu tương lai của sếp, là bả chủ tương lai của tôi. Tương lai hai người sẽ anh yêu tôi, tôi yêu anh, anh ngược tôi, tôi sẽ ngược lại anh một trăm tám mươi lần. Sau đó hai ta sẽ cùng nhau ân ân ái ái, cuối cùng sinh ra những đứa trẻ cực kỳ xuất sắc.

Không thể không nói, Lê Ưu quả đúng là nữ chính Mary Sue, khuôn mặt đẹp tới nỗi khiến tôi muốn đào góc tường nhà sếp.

 

Nhưng xét tới tình huống hiện tại, góc tường này có một con chó dữ đang canh rồi, rất khó để đào.

 

"Cứu mạng!" Tôi lập tức chạy thẳng đến chỗ bà chủ tương lai, trốn sau lưng cô ấy.

 

“Chị ơi!” Cậu nhóc lau cái miệng đầy máu, vẻ mặt tức giận, “Không phải chính tên chó này đã khi dễ chị sao? Tại sao chị còn bảo vệ hắn?

Tên chó nào?

Không, không phải tôi, cậu đừng có nói bậy nha.

“Không phải anh ta!”

"Không phải tôi.", tôi nỗ lực lắc đầu phụ họa cho Lê Ưu.

"Anh ta vừa nói anh ta gặp được chị ở quán bar hai ngày trước, sau đó...." Không biết cậu ta đang nghĩ tới cái gì, cậu ta im lặng không nói tiếp.

"Gì vậy? Gì vậy?" Tôi bối rối.

“Dù sao cũng không phải.” Lê Ưu có chút bực bội mà sờ sờ đầu.

Này, các người nói chuyện thì nói thẳng ra luôn được không? Tại sao mỗi chữ tôi nghe đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì không hiểu đang nói về gì hết.

“Vậy anh ta là ai?” cậu ta chỉ vào tôi.

Không thể không nói, thiếu niên à cậu đã hỏi một câu hỏi rất hay.

Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, là một người xuyên sách tên Lục Bình An cũng là một người trợ lý giỏi giang.

Nào, hãy sửa quyển sách này thành một quyển tiểu thuyết võ hiệp.

“Làm sao chị biết được.” Lê Ưu hiển nhiên cũng phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn tôi.

"..."Tôi tự ôm mình với cánh tay có vết cắn đang chảy máu, khóc không ra nước mắt, “tôi tên Lục Bình An, là một trợ lý.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play