Trời vừa hửng sáng, Vân Khuyết đã tỉnh giấc, người tràn đầy hứng khởi.
Hắn bước ra ngoài, duỗi lưng một cái thật dài, tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Thời tiết hôm nay không tệ.
Vân Khuyết cùng Khương Hòa dạo bước trên đỉnh núi.
Phong cảnh Phù Bình sơn hữu tình, phóng tầm mắt ra xa, cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ.
"Cảnh sắc thiên nhiên luôn khiến lòng người thoải mái."
Khương Hòa cảm thán: "Nếu có một ngày thiên hạ thái bình, ta nhất định sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc thế này mà ẩn cư, bầu bạn cùng trời đất mây gió."
Vân Khuyết đưa mắt hướng về phía xa, gật đầu nói:
"Nơi này quả là một vùng đất tốt, sơn thủy hữu tình, phong thủy cũng không tệ, thích hợp để làm mộ."
Hai người sóng vai đứng trên đỉnh núi.
Một người mộng tưởng về một tương lai an nhàn, một người lại nghĩ đến chuyện trở về với cát bụi, tạo thành sự ăn ý kỳ lạ.
Tuy hai người nghĩ khác nhau, nhưng có một điều bọn họ đều hiểu rõ.
Con đường phía trước sẽ ngày càng gian nan.
Khi đi đến hậu viện, bọn họ nhìn thấy một người đang nổi bồng bềnh trong hồ nước nhỏ.
"Môn Lục?"
Vân Khuyết kinh ngạc thốt lên.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ Môn Lục đã ngâm mình trong nước suốt cả đêm, e là đã không còn thở.
Vân Khuyết không hiểu sao Môn Lục lại ở trong hồ, bèn nhảy xuống vớt hắn ta lên.
Sau khi lên bờ, Vân Khuyết phát hiện Môn Lục vẫn còn thở, vậy mà không chết.
Hắn gọi hai tiếng nhưng Môn Lục không có phản ứng, Vân Khuyết liền giơ tay tát tới tấp vào mặt Môn Lục.
Sau một hồi bị đánh, cuối cùng Môn Lục cũng tỉnh.
"Chuyện gì vậy? Trời mưa đá à? Sao mà đau thế này!"
Môn Lục tỉnh dậy, chỉ cảm thấy hai bên má nóng rát, đưa tay lên sờ thì thấy mặt mình đã sưng vù.
"Sao ngươi lại ngã xuống hồ?" Vân Khuyết hỏi.
"Hả?"
Môn Lục sờ quần áo ướt sũng của mình, bừng tỉnh nói: "Nửa đêm ta khát nước, nên ra hồ múc nước uống, ai ngờ vừa uống vừa ngủ quên lúc nào không hay. Ta không sao, chỉ là uống hơi nhiều nước nên muốn về phòng nằm một lát."
Nói rồi Môn Lục ôm cái bụng tròn vo, loạng choạng bước đi, xem ra tối qua hắn ta đã uống không ít nước.
"Còn một chuyện, chúng ta phải nói rõ trước." Bình Sơn Quân nhe nanh nói: "Nếu gặp phải cường địch, không còn đường lui thì bản vương sẽ chuồn trước đấy."
"Được." Khương Hòa vui vẻ đồng ý.
"Vậy thì tốt! Vậy chúng ta khởi hành lúc nào?" Bình Sơn Quân thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra trong lòng lão hổ cũng không chắc chắn về chuyến đi Thiên Kỳ này, nhưng lão rất tự tin vào tốc độ chạy trốn của mình.
"Chúng ta đã rời khỏi thành Bách Ngọc được hai ngày rồi, chi bằng hôm nay lên đường luôn." Vân Khuyết nói.
"Sau biến cố lần trước, Hồng Liên giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua, bọn chúng nhất định sẽ phái thêm người đến." Khương Hòa cau mày nói.
Vân Khuyết nhìn Bình Sơn Quân, hỏi: "Hồng Liên giáo đã bố trí bao nhiêu người ở trấn Ô Kê?"
"Cái này ta không rõ, bọn chúng chỉ dặn ta mai phục ở thôn Tiểu Thạch, nếu các ngươi không đi qua thành Bách Ngọc thì bọn chúng sẽ có cách khác." Bình Sơn Quân thành thật đáp.
"Vậy chúng ta sẽ đi qua trấn Ô Kê." Vân Khuyết quyết định.
Khương Hòa tự nhiên không có ý kiến.
Vân Khuyết là người địa phương nên hắn rất thông thuộc địa hình huyện Tri Viễn.
Thật ra Vân Khuyết đã sớm muốn đi qua trấn Ô Kê.
Khác với thành Bách Ngọc là trọng trấn biên giới, trấn Ô Kê không có tường thành cao lớn, bọn họ không cần phải đi qua trấn, chỉ cần men theo đường núi là có thể vòng qua.
Có Bình Sơn Quân đi cùng, đường núi sẽ không còn là vấn đề.
Rời khỏi Phù Bình sơn, bọn họ không vội lên đường mà đổi hướng sang một bên khác.
Trước khi khởi hành, Vân Khuyết muốn đến một nơi để lấy một số thứ.
Bình Sơn Quân hóa thành hình dạng bản thể khổng lồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT