Phụ Dịch chỉ có thể giả vờ kinh ngạc trước mặt quan viên toàn thành, vội vàng bái kiến quận chúa.

Mục Thanh Dao nói thẳng ý đồ đến, yêu cầu Phụ Dịch điều động quân phòng thủ hiệp trợ giải độc.

Phụ Dịch đoán Linh Vân quận chúa sẽ đến phủ thành thủ, nên hắn mới đóng cửa không ra giả bộ không ở nhà, nhưng hắn không ngờ Linh Vân quận chúa lại xuất hiện vào thời điểm trùng hợp như vậy, còn mang theo một đoàn quan viên.

Thân là Thành thủ, lúc cả thành hỗn loạn nếu còn án binh bất động, mắt thấy vô số bá tánh chết thảm, vậy Phụ Dịch liền không có đường lui.

Trừ phi hiện tại hắn trở mặt, giết quận chúa và một đám quan viên, nếu không chỉ có thể thỏa hiệp.

Cân nhắc lợi hại một phen, Phụ Dịch lập tức đồng ý.

Mục Thanh Dao đường hoàng tự mình an bài, chia quân phòng thủ thành mấy chục đội, một bộ phận đến các nhà giàu có triệu tập thêm nhân thủ, số còn lại chạy tới y quán lấy thuốc giải bắt đầu cứu trợ bá tánh.

Linh Vân quận chúa lâm nguy không loạn chỉ huy, khiến cho đám quan viên Bách Ngọc thành hết lời ca ngợi.

Mục Thanh Dao không bỏ qua những quan văn này, nàng ra lệnh cho tất cả quan viên có mặt triệu tập gia đinh, tiếp tục cứu người.

Lệnh của quận chúa, ai dám không nghe theo?

Rất nhanh cửa phủ thành thủ đã tụ tập hơn một ngàn gia đinh.

Có thêm đám gia đinh này, lại thêm quân coi giữ không ngừng triệu tập người nhà giàu có, đội ngũ cứu người càng thêm hùng hậu.

Rất nhiều bá tánh không trúng độc, sau khi người nhà được cứu, đều không chút do dự gia nhập vào đội ngũ cứu người. Bách Ngọc thành hỗn loạn, bắt đầu nhanh chóng bình ổn trở lại.

Thấy đại cục đã định, Mục Thanh Dao rốt cục thở phào một hơi, lấy cớ đi dịch quán, nàng cùng hai gã quan văn rời khỏi phủ thành thủ.

Chờ Mục Thanh Dao đi rồi, sắc mặt Phụ Dịch trở nên hết sức khó coi.

Mặc dù hắn đã phái binh cứu người, nhưng trách phạt khẳng định là khó tránh khỏi, trận đại loạn này hắn khó thoát khỏi trách nhiệm.

Cục diện đã không thể thay đổi, Phụ Dịch cắn răng, gọi thân vệ tới.

“Lập tức đi các cửa thành truyền lệnh, trong thành dịch bệnh hoành hành, để ngăn chặn kì độc lan tràn, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra khỏi thành, kẻ nào dám thả một người, tội chém đầu!”

Thân vệ lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Quân lệnh của Phụ Dịch có hai hàm nghĩa.

Một là muốn lập công chuộc tội.

Thà rằng trong Bách Ngọc thành này có vô số người chết, cũng phải khống chế được nguồn gốc kì độc, như vậy cho dù phía trên trách phạt xuống, hắn cũng có đường lui, không đến mức mất đầu.

Hắn có thể lấy cớ nói là vì an nguy của bá tánh Đại Tấn, mới bất đắc dĩ phong tỏa Bách Ngọc thành.

Hai là muốn cho Hồng Liên giáo một lời giải thích.

Quận chúa vẫn bị vây khốn trong thành, Hồng Liên giáo các ngươi có bản lĩnh hay không tự mình đi lấy đầu quận chúa. Hắn đã phong tỏa Bách Ngọc thành theo phân phó, cho dù quận chúa có trốn thoát cũng không liên quan tới hắn.

Sắp xếp xong xuôi, Phụ Dịch tìm hai tên quan văn gần đó, cùng nhau điều binh cứu người, bận rộn hẳn lên.

Làm việc tốt, phải có người chứng kiến mới được, đến lúc đó không có chứng cứ, chẳng phải uổng công một hồi sao?

……

Trên đường đi dịch quán, Mục Thanh Dao tách khỏi hai gã quan văn đi cùng, một mình rẽ vào một con hẻm nhỏ, gặp Vân Khuyết đang chờ sẵn ở đó, hai người nhanh chóng chạy về phía cửa thành.

Dưới cửa thành.

Một đội quân binh hơn trăm người đang nghiêm chỉnh canh gác.

Cánh cửa thành nặng nề đóng chặt, bên trong cửa động tối đen như mực.

Mai Tiền là hiệu úy canh giữ cửa thành, hắn không cần đứng gác, nên đang ngồi nướng hai con gà rừng vừa bắt được trên một đống lửa cách cửa thành chừng mười trượng.

Gần cửa thành là rừng cây, thỉnh thoảng có thể săn được thú rừng.

Gù gù, gù gù.

Trong rừng vọng lại hai tiếng chim bồ câu kêu.

Mai Tiền liếc mắt nhìn rừng cây bên cạnh, biết đó là tín hiệu của Vân Khuyết, hắn lập tức đứng dậy, hướng về phía cửa thành hô lớn:

“Gà chín rồi, mau tới đây ăn thôi. Hôm nay ta có mang theo rượu, mọi người uống cho ấm người.”

Nghe nói có rượu, đám quân binh canh gác mừng rỡ như ong vỡ tổ, chen chúc chạy tới.

“Đúng là đại ca có khác, biết thương anh em chúng ta.”

“Nếu ta là nữ nhân, ta nhất định gả cho đại ca, haha!”

Lũ quân binh vừa cười đùa, vừa chia rượu.

“Bớt nói nhảm đi, đừng uống nhiều quá, nếu tướng quân đến tuần tra ban đêm mà bắt gặp, chúng ta đều bị phạt đòn đấy.” Mai Tiền vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía cửa thành, thấy còn hai người chưa nhúc nhích, liền hỏi: “Hai huynh đệ kia sao không tới?”

“Có lẽ bọn họ ngại ngùng đấy, kệ bọn họ đi, bọn họ không ăn thì chúng ta được ăn nhiều hơn.”

Tên quân binh bên cạnh lơ đễnh nói.

Ánh mắt Mai Tiền lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn đứng dậy, đi tới cửa thành, cười nói với hai tên quân binh kia:

“Hơn nửa đêm rồi, nơi này lại vắng vẻ, hay là qua đây uống với ta hai chén.”

“Không cần đâu, chúng ta không biết uống rượu.”

“Tướng quân vừa hạ lệnh, chúng ta vẫn nên tận trung với chức trách thì hơn, tránh xảy ra sơ suất.”

Hai tên quân binh không chút nể mặt, trực tiếp cự tuyệt, đứng im dưới cửa thành, không chịu nhúc nhích.

Mai Tiền gật đầu, nói:

“Cũng tốt, binh lính thì phải có dáng vẻ của binh lính. Các ngươi không tệ, biết rõ chức trách của mình, tương lai nhất định sẽ được tướng quân coi trọng, không giống đám thùng cơm kia, hễ thấy rượu là quên cả mẹ.”

Nói xong, Mai Tiền chắp tay sau lưng đi vào trong cửa thành tối om, sau đó giả vờ kinh ngạc kêu lên.

“Các ngươi mau tới đây xem, cửa thành sao lại nứt một lỗ thế này?”

Hai tên quân binh nghe vậy, lập tức cảnh giác, vội vàng đi vào trong cửa thành.

“Ở đâu?”

Một tên trầm giọng hỏi, tên còn lại rút đao ra, đề phòng nhìn xung quanh.

“Ngay chỗ này.”

Mai Tiền giơ tay lên như muốn chỉ, nhưng trong nháy mắt, trong tay hắn đã xuất hiện một đôi đoản đao.

Phập! Phập!

Hai tiếng trầm đục vang lên, hai lưỡi đao sắc bén đồng thời đâm xuyên qua ngực hai tên quân binh.

Một tên lập tức bỏ mạng, tên còn lại chỉ còn thoi thóp, cố hết sức nắm chặt lấy tay Mai Tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play