Cử báo cha dượng rồi xuống nông thôn, nữ phụ ốm yếu được sủng ái

Bày tay vàng


3 tuần

trướctiếp

Kiều Thanh Đại muốn đến thế giới kia, chẳng qua vì nơi đó nhìn cô ấy mặc quần áo đẹp hơn, mặc dù hoàn cảnh có vẻ không tốt, nhưng ít nhất vẫn có tiền!

Nhưng nếu không có bàn tay vàng, hoàn cảnh lại không tốt, cô ấy lấy gì để đấu với người khác đây?

Sứ giả Câu Hồn thấy cô ấy quyết định, liền đẩy Kiều Thanh Đại vào trong thế giới kia, không thèm nói thêm lời nào với cô ấy nữa.

Hôm nay hắn đã mất đi cơ hội nhận được một bút công đức, thậm chí lấy hết cả vốn liếng của mình, làm gì còn tâm trạng để nghe Kiều Thanh Đại cứ nhắc mãi.

Hơn nữa, người đáng chết kia vẫn chưa xử lý xong!

Giải quyết xong rắc rối của Kiều Thanh Đại, bóng dáng sứ giả Câu Hồn tràn đầy mất mát ẩn vào trong bóng tối.

Kiều Thanh Đại mở mắt, nhìn thấy một bàn đọc sách tỏa ra hương thuốc Đông y, bên trên có một chén thuốc bột.

Bên cạnh là một cái chén không.

Kiều Thanh Đại đứng dậy, muốn đánh giá căn phòng này. Ai ngờ vì đứng lên quá nhanh, cô không kiềm được mà ho khẽ.

Ho khan, cô theo bản năng sờ túi áo trước ngực, lấy ra một chiếc khăn tay hơi vàng che miệng lại, ho nhẹ.

Chờ khi cơ thể đã ổn định, trên khăn tay đã dính một vệt máu.

[Tích — chuyển sang thế giới mới! Nhận được gói quà tân thủ *1, rương báu +10]

Chưa kịp để Kiều Thanh Đại ổn định cảm xúc, bên tai liền vang lên một âm thanh máy móc vô cảm.

Đôi mắt Kiều Thanh Đại sáng lên đầy hứng thú, không kịp sửa sang lại ký ức và cảm xúc vừa nảy sinh. Cô thô bạo lau máu nơi khóe miệng, rồi trong lòng niệm: Mở ra gói quà tân thủ.

[Nhận được 3 liều thuốc mê mạnh, 1 củ nhân sâm trăm năm, 3 viên hoàn dưỡng thân cao cấp, 3 viên hoàn kiện thân thể cao cấp, 1 gậy điện, 3 đèn pin, 2 phiếu xe đạp]

Cảm giác giống như mở hộp quà mù, khiến Kiều Thanh Đại hoàn toàn bị mê hoặc. Từ trước đến giờ cô ấy vốn thích mua một hai hộp quà mù nhỏ chứa đồ ăn vặt.

Giờ đây, có được hệ thống, cô có thể tận hưởng đam mê mở hộp của mình.

Nghĩ vậy, cô lại niệm trong lòng: Mở tất cả các rương báu.

[Nhận được 2 tờ đại đoàn kết, 3 hộp sữa mạch nha, 2 gói quà thiếu nữ, 30 quả trứng gà]

Ánh mắt Kiều Thanh Đại dừng lại trên gói quà thiếu nữ, lấy ra xem một lát, rồi lại lặng lẽ đặt lại. Bên trong chỉ có xà phòng loại cũ và một ít đồ dùng cho nữ.

Hai mươi đồng tiền, cùng với các vật phẩm khác đều là những thứ khá khan hiếm ở thời đại này.

Kiều Thanh Đại cảm thấy hệ thống này khá chu đáo, trước mắt đều đưa ra những món đồ mà cô có thể sử dụng.

Thế giới này, "Kiều Thanh Đại" vì sinh non, cơ thể mảnh mai, mang bệnh.

Cha cô đi nhập ngũ, 5 năm sau hy sinh, mẹ cô ích kỷ vô tình, lấy hết tiền trợ cấp của cha để lại, tự tuyên bố rằng sẽ đưa cô đến thành phố lớn tìm bác sĩ chữa bệnh.

Ai ngờ, mẹ cô đến thành phố lớn, tìm được một chiến hữu của cha, dùng tiền lương tiết kiệm của cha mua một chỗ làm tạm thời, lại kết hôn với một công nhân chính thức trong nhà máy.

Sau khi kết hôn hai năm, bà sinh một cặp song sinh, từ đó đứng vững trong nhà.

Còn cô con gái trước do mình sinh ra tự nhiên trở thành gánh nặng, thân thể yếu đuối không nói, còn mang bệnh bẩm sinh, mỗi tháng phải tiêu tốn mất mười đồng tiền.

May mắn là mẹ của "Kiều Thanh Đại" và người cha dượng kia đều rất sĩ diện, nuốt hết tiền lương mấy năm của cha cô, cùng tiền trợ cấp là 750 đồng, cũng không dám bạc đãi cô.

Rốt cuộc mẹ cô có thể vào thành phố này, hơn nữa còn mua được công việc ổn định, đều nhờ các chiến hữu của cha lén che chở.

Người cha dượng bị thương ở tay, còn đổi công tác làm việc ủy ban, cũng nhờ chiến hữu giúp đỡ.

Các chiến hữu của cha biết mẹ cô tái hôn, hàng tháng đều mang theo ít đồ ngọt và dược phẩm đến thăm "Kiều Thanh Đại".

Cha dượng và mẹ cô thấy các chiến hữu đều là người quyền cao chức trọng, xuất thân không nhỏ, tự nhiên không dám ngược đãi cô.

Nhưng "Kiều Thanh Đại" trong nhà như người vô hình, thường xuyên bị mắng không nói, còn phải làm việc theo sự sai bảo của mẹ.

Nếu không vì sợ thân thể cô chịu không nổi, người mẹ vô tình lại bất công của cô, có lẽ đã giao hết quần áo và việc nhà cho cô làm. Sao có thể chỉ kêu cô nhóm lửa, nấu cơm.

"Kiều Thanh Đại" mất cha khi bảy tuổi, tình thương của mẹ lại thiếu thốn. Hai đứa em khác cha cùng mẹ bướng bỉnh cướp kẹo, đồ ngọt của cô, còn mắng cô là đứa bồi tiền.

Không được ăn no, cô còn phải lo lắng cho sức khỏe của mình.

"Kiều Thanh Đại" tự học Đông y, đến nhà thuốc làm công miễn phí, học cách chế biến thuốc Đông y.

Nhờ vậy mà có được chút nguyên liệu thừa, dược phẩm loại thứ phẩm, cô dùng tiền tiết kiệm để mua dược liệu tốt hơn…

Nếu không, có lẽ cô đã không chịu nổi và đã đi theo cha mình.

Kiều Thanh Đại nhìn lại những ngày khổ cực trong trí nhớ, lắc đầu. Nếu cô ấy không kiên cường như vậy, mà biết nhờ vả các chiến hữu của ba cô, có lẽ cuộc sống đã tốt hơn.

Tuy nhiên... đổi lại là mình cũng khó có thể mở miệng, các chiến hữu hàng tháng đến thăm cô đều không tay không, họ cũng có gia đình của riêng mình.

Đầu những năm 70, trong thành phố mỗi hộ đều phải có một người xuống nông thôn. Khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy:

["Thanh niên trí thức xuống nông thôn, bần nông và trung nông hoan ngênh, đất trời rộng lớn, rèn luyện tấm lòng."]

["Thanh niên trí thức đi đến nông thôn, tiếp thu tái giáo dục từ bần nông và trung nông"]

["Một không sợ khổ, hai không sợ chết, chiến sĩ cách mạng là hòn gạch, nơi nào cần thì dọn"]

Hai em trai của cô nhỏ tuổi hơn, còn cô không có công việc. Tuy rằng chiến hữu của cha đã hứa hẹn sẽ tìm cho cô một công việc, bảo cô đừng lo lắng.

Nhưng cha dượng và mẹ cô đã sớm chán nản với khoản chi tiêu cố định hàng tháng cho thuốc men của cô. Nếu không vì sợ những chiến hữu kia suốt mấy năm nay quan tâm đến cô, có lẽ họ đã sớm đuổi "Kiều Thanh Đại" ra khỏi nhà.

Hiện tại, có cơ hội thanh niên trí thức xuống nông thôn. Họ đã sớm đăng ký cho cô tại điểm báo danh thanh niên trí thức.

Hai ngày nữa sẽ thu dọn đồ đạc, đuổi cô đến vùng nông thôn.

Sợ rằng Kiều Thanh Đại sẽ tìm các chiến hữu mách lẻo, mẹ cô không hề nói cho cô biết rằng hai ngày nữa cô sẽ phải xuống nông thôn.

Nguyên nhân cái chết của cô ấy thật sự quá hoang đường, "Kiều Thanh Đại" chết do chính mình gây ra.

Thế giới này, cô ấy nhát gan, nhu nhược, lại hàng năm chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt, lời nói cay nghiệt của mẹ, sự bắt nạt của em trai, và sự thờ ơ của cha dượng.

Vì tính cách dịu dàng, nhu nhược, cô cảm thấy mình là gánh nặng khiến mẹ phải tiêu tốn tiền của, hàng năm buồn bực không được ai yêu thương.

Nhưng dưới sự khai sáng của các chiến hữu, cô vẫn rất hy vọng vào cuộc sống.

Nhưng đêm qua khi ngủ, cô nghe được tiếng nói chuyện của cha dượng và mẹ từ căn phòng bên cạnh, khiến cô sợ hãi đến mức không ngủ được cả đêm.

Đợi đến khi mọi người trong nhà đều ra cửa, cô vội vàng đi đến căn phòng chỉ cách một bức tường của cha dượng để kiểm chứng những điều đã nghe được đêm qua.

Biết được mình sắp phải xuống nông thôn, hơn nữa cha dượng còn có liên hệ với gián điệp nước ngoài của địch, cô cảm thấy như trời đất quay cuồng. Tay run rẩy, cô khôi phục mọi thứ lại như cũ, vội vàng trở về phòng, rồi gục xuống bàn khóc nức nở.

Một đêm không ngủ, lòng dạ rối bời, thân thể yếu ớt không chịu nổi cảm xúc thăng trầm kịch liệt, cô cảm thấy như không thể thở nổi.

___


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp