Điền Mật Mật nghĩ nghĩ rồi nói: "Trưa ba ngày nữa tại chỗ này, tôi sẽ mang hàng đến."
Vui vẻ tạm biệt với tên nhóc xong, Điền Mật Mật cũng không ở lại thêm, đi ra khỏi khu rừng nhỏ, Điền Mật Mật lấy KFC từ trong không gian ra ngoài, vừa tiện lợi lại nhanh gọn, chủ yếu là Điền Mật Mật thật sự rất thèm, tuy cô ăn uống cũng tốt, nhưng không chịu nổi nguyên thân đã hơn nửa tháng cũng không được ăn thịt rồi, vả lại nửa tháng trước người tên là Điền Mật Mật cũng không có ăn thịt gì, ăn hai miếng thịt rồi mang theo một ít thịt xào với rau, chính là cái gọi là ăn thịt, Điền Mật Mật chỉ một hơi ăn hết một suất ăn cho gia đình, không thể chịu nổi.
Nhìn thấy trời vẫn còn sớm, tình hình này là buổi tối không thể ăn cơm nổi, chuẩn bị đi bộ về nhà, đúng lúc có thể tiêu cơm, nhà của Điền Mật Mật cách ga xe lửa khá xa, đi bộ phải mất hai tiếng, Điền Mật Mật vừa đi vừa ngắm nhìn, lúc gần đến nhà thì trời cũng đã tối, nhìn trời có vẻ tầm sáu giờ tối, lúc này ba mẹ Điền và em trai chắc cũng đều tới nhà cả rồi, nhưng mà Điền Mật Mật không hề biết rằng, cả ngày cô đi ra ngoài này ở trong nhà đã xảy ra chuyện lớn.
Sáng sớm Điền Mật Mật ra ngoài đi dạo, nhưng Điền Tranh Tranh vẫn ở nhà, lại bởi vì đến kì kinh nguyệt khó chịu trong người, vẫn luôn nằm ở trong phòng không ra ngoài, cho nên chị dâu thứ Lý Lai Nam nghe thấy tiếng cửa đóng thì tưởng rằng cả hai người họ đều ra ngoài, dù sao thì bình thường hai người bọn họ lúc nào cũng như hình với bóng không tách ra bao giờ.
Cho nên buổi trưa lúc em trai Lý Bảo Khố của chị dâu thứ Lý Lai Nam đến, hai người nói chuyện với nhau mà không phòng bị gì, chị dâu thứ trực tiếp cho em trai ăn cơm trưa mà mẹ Điền làm cho Điền Tranh Tranh và Điền Mật Mật, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói chuyện về Điền Tranh Tranh, Điền Mật Mật còn có em trai Điền về làng.
Lý Lai Nam nói chị ta đã báo danh cho ba chị em nhà họ lên núi xuống làng, Lý Bảo Khố hỏi Lý Lai Nam khi nào thì hỏi mẹ Điền chuyện hôn sự của cậu ta và Điền Mật Mật, Lý Lai Nam nói đợi khi nào người nhà họ Điền biết bọn họ phải lên núi xuống làng rồi mới nói, nếu không mẹ Điền sẽ không đồng ý đâu.
Điền Tranh Tranh nghe đến đây còn nhịn làm sao được nữa, tính tình cô ấy vốn đã nóng nảy, xông ra ngoài là lập tức cùng Lý Lai Nam, Lý Bảo Khố cãi tay đôi. Lý Lai Nam thấy cô ấy đã biết chuyện rồi liền không giả vờ nữa, nói cô vô cùng khó nghe.
"Mày chỉ là cái thứ đồ đem bán, mà còn muốn ở nhà ăn ngon mặc đẹp, còn muốn gạt ba quan hệ ba tiền ra tìm việc, sao mặt có thể dày như thế cơ chứ."
"Tao đã báo danh cho chúng mày xuống làng rồi đấy, thì làm sao, mày có không muốn cũng không có tác dụng, hai ngày nữa là nhân viên công tác đến tìm chúng mày rồi, đến khi đó mày mang theo nông trang mà cút về quê, Điền Mật Mật thu dọn đồ đạc mang theo ít của hổi môn mà gả cho em trai tao đi."
Điền Tranh Tranh vốn đã đang tức sắp nổ phổi rồi, lại nghe Lý Lai Nam nói như vậy, lại càng tức xì khói hơn, nhào lên định liều mạng với Lý Lai Nam, Lý Bảo Khố đứng bên cạnh đương nhiên phải giúp Lý Lai Nam rồi, xem ba dáng Điền Tranh Tranh thế này, chẳng tốn mấy sức lực đã đẩy được Điền Tranh Tranh ra, Điền Tranh Tranh bị đẩy ngã lại va phải góc bàn, máu chảy không ngừng, Lý Lai Nam và Lý Bảo Khố lúc này cũng sợ hãi rồi.
Nhưng hai người suy nghĩ, nếu chuyện này mà bị nhà họ Điền biết được là hỏng, không chỉ chuyện muốn làm rất khó thành công, mà còn phải mất cả chì lẫn chài.
Nghĩ xong vẫn thấy nên về nhà trốn đi, cho nên cũng không vội đưa đi bệnh viện, cứ để cho bị đập đầu ngốc luôn, cái gì cũng không biết là tốt nhất, nếu lỡ chết thật rồi thì nói là cô ta tự mình không cẩn thận ngã chết là xong chuyện rồi.
Cũng may mẹ Điền lúc đi làm cứ luôn cảm thấy trong lòng bất an, lại nhớ đến con gái lớn ở nhà không thoải mái, trở về nấu trà gừng đường đỏ cho cô uống, buổi trưa vừa tan làm là về nhà luôn.
Vừa về đến nhà đã thấy Điền Tranh Tranh ngã trên đất, vội vã gọi dì Lý hàng xóm đến giúp đỡ đưa Điền Tranh Tranh đi bệnh viện, con trai lớn của Dì Lý Lý Kiến Phong là quân nhân, vừa nghỉ về thăm nhà liền thấy Điền Tranh Tranh bị ngã nghiêm trọng như vậy thì liền báo tin cho ba Điền, anh cả Điền và anh hai Điền. Bố Điền, anh cả Điền, anh hai Điền nghe rất nghiêm trọng cũng mau chóng đến bệnh viện.
Cho nên lúc Điền Mật Mật vừa về đến cửa nhà, vừa đúng lúc gặp Lý Kiến Phong đang dắt xe đạp chuẩn bị đi bệnh viện xem tình hình thế nào, vội vàng gọi Điền Mật Mật lại:
"Mật Mật, em đừng về nhà nữa, chị em bị ngã đập đầu, đang trong bệnh viện đó, ba mẹ em với anh cả anh hai đều đang trong viện còn chưa về nữa, vừa hay anh cũng đang đến bệnh viện, anh chở em cùng đi đi."
Điền Mật Mật vừa nghe thấy chị gái gặp chuyện không hay, cả nhà đều đi rồi, cũng không quan tâm gì nữa, vội vã để Lý Kiến Phong chở cô cùng đi bệnh viện.
Đến bệnh viện hỏi hộ sĩ đang trực ban, hai người họ trực tiếp chạy đến phòng bệnh của Điền Tranh Tranh, vết thương của Điền Tranh Tranh đã xử lý xong xuôi rồi, bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi, nói là ngoài mất máu quá nhiều còn bị chấn động não nữa, lúc nào có thể tỉnh lại cũng khó có thể nói trước, ba Điền, mẹ Điền và anh cả anh hai Điền còn có dì Lý hàng xóm đều đang ở ở đó chăm sóc.