Bà Hai vừa nghe thấy hai người kia bày trận con gái mình như vậy cũng cả giận nói: "Cậu nói cậu và Điền Tiếu Tiếu hẹn hò, thế có người nào trong đại đội biết không? Thanh niên trí thức các người cũng rất biết bắt nạt người dân trong thôn đấy, đã mua việc không trả tiền rồi còn đi bôi nhọ thanh danh con gái nhà người ta. Tôi muốn đi lên công xã tố cáo các người!"
Đổng Văn Kiệt vừa nghe thấy bà Hai nói như vậy thì trong lòng quýnh lên, anh ta vừa định giải thích thì Triệu Tiểu Quyên đã nhanh chóng kéo anh ta lại rồi chỉ vào Điền Tiếu Tiếu.
Đổng Văn Kiệt hiểu ý, anh ta nắm bắt rất rõ Điền Tiếu Tiếu nên đã nhìn Điền Tiếu Tiếu bằng ánh mắt trách cứ rồi nói: "Tiếu Tiếu, có phải là em đã chủ động nhường công việc này cho anh đúng không, em mau nói rõ ràng chuyện này cho mọi người biết đi!"
Nếu như bây giờ Điền Tiếu Tiếu vẫn còn có thể hướng về Đổng Văn Kiệt nữa thì cô ấy thật sự là cái chày gỗ hết thuốc chữa. Nên khi nghe thấy Đổng Văn Kiệt hỏi mình như vậy, Điền Tiếu Tiếu ngẩng đầu nói: "Thanh niên trí thức Đổng, ai hẹn hò với anh hả, anh không thể bôi nhọ thanh danh của tôi thế được, anh vẫn nên nhanh chóng trả tiền mua công việc của nhà tôi đi."
Đổng Văn Kiệt nhìn Điền Tiếu Tiếu bằng ánh mắt không thể tin nổi, anh ta nói: "Tiếu Tiếu, sao em có thể nói như vậy được, không phải em sợ anh làm công mệt mỏi cho nên mới chủ động nhường công việc này cho anh sao, sao em lại không thừa nhận!"
Bà Hai nghe thấy Điền Tiếu Tiếu nói như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thầm nghĩ con gái như vậy còn có thể cứu chữa được.
Bà ấy sợ Đổng Văn Kiệt làm khó con gái nên vội vàng nói: "Thanh niên trí thức Đổng, cậu bôi nhọ thanh danh của con gái tôi chưa đủ đúng không! Sao cậu nói là hẹn hò với con gái của tôi nhưng lại đang hẹn hò với thanh niên trí thức Triệu, cậu cho rằng đây là xã hội phong kiến muốn trái ôm phải ấp sao?"
Triệu Tiểu Quyên nghe thấy bà Hai nói như vậy, cô ta vừa muốn phản bác nhưng lại bị Đổng Văn Kiệt nhanh chóng giữ lại. Hiện tại bọn họ không thể để cho nhà họ Điền lại làm náo loạn chuyện này được, nếu không anh ta không chỉ sẽ có vấn đề về thanh danh mà có khi công việc cũng không giữ được.
Đổng Văn Kiệt không còn cách nào khác chỉ phải mở miệng nói: "Tôi thật sự không có tiền, thế này đi mỗi tháng tôi sẽ đưa cho các người mười đồng, phần còn lại sẽ chia đều trả dần!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play