Thế nhưng Thẩm Vạn Quốc nghe xong lại không khác gì sấm sét giữa trời xanh, Thẩm Vạn Quốc ôm đầu nói: "Cái này, cái này, hai thằng nhóc to xác thế này rồi, ở chung một phòng không tốt lắm đâu nhỉ, nếu không cháu kêu hai đứa nó tách ra ở đi?"
Mẹ Điền không hiểu mô tê gì, nói: "Hai đứa nó lớn thế rồi còn sợ gì nữa, ở thì cứ ở thôi, cũng đâu phải là con gái con đứa gì, không có gì bất tiện cả!"
Thẩm Vạn Quốc quyết định, lát nữa về nhà ông cụ sẽ thương lượng với Thẩm Khôn, bảo anh ấy dọn ra khỏi nhà họ Điền, nếu còn tiếp tục ở chung một chỗ với em trai Điền, liệu còn có cơ hội tách hai người họ ra sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Vạn Quốc rất là sầu muộn, đứa nhỏ Thẩm Khôn này, là một người ăn mềm không ăn cứng, phải nói sao để thằng bé chịu dọn ra đây, liệu nó có đồng ý không?
Thẩm Vạn Quốc ngồi trên sô pha nghĩ đến xuất thần, nhất thời quên luôn cả việc nói chuyện phiếm, mẹ Điền thấy Thẩm Vạn Quốc cứ mải sờ đầu mãi, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng kém, vội lo lắng hỏi: "Bác Thẩm, bác có chỗ nào không khỏe trong người ạ, nếu có chỗ nào không thoải mái thì bác cứ nói ra, không thì để Tranh Tranh bắt mạch cho bác, cháu nhìn sắc mặt của bác, quả thực là càng ngày càng kém!"
Mẹ Điền dùng một câu đánh thức người trong mộng a, Thẩm Vạn Quốc vỗ tay nói: "Đúng, giả bệnh!"
Thế nhưng, câu này Thẩm Vạn Quốc nói bằng tiếng Hồng Kông, mẹ Điền cũng không nghe rõ, chỉ nghe được một chữ bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play