Tuy đời trước Điền Tranh Tranh chỉ sống hơn sáu mươi tuổi, nhưng mà tuổi trẻ lao lực quá nhiều nên người đâu đâu cũng bệnh tật, lúc lớn tuổi rồi thì cứ đi đi về về ở bệnh viện, cho nên trong lòng cô luôn khao khát việc học y dược. Điền Mật Mật hỏi cô như vậy, cô nghĩ rồi nói: "Chắc là học y đó, bác sĩ là một nghề luôn làm người ta kính phục!"

Câu trả lời của cô giống với dự tính của Điền Mật Mật, cô mừng thầm trong lòng rồi hỏi tiếp: "Chị đã nghĩ ra sẽ học y thế nào không?"

Điền Tranh Tranh nhìn cô kỳ lạ, nói: "Còn học thế nào được, sau khi khôi phục thi đại học thì đi thi, không thì còn học được thế nào?"

Điền Mật Mật đỡ trán, bị đầu óc cứng nhắc của chị cô đánh bại bất lực nói: "Ông Lương là bác sĩ cấp quốc gia, chị chưa từng nghĩ muốn học ông ấy hả? Đây là cơ hội khó có được đấy!"

Điền Tranh Tranh bị lời nói của Điền Mật Mật làm cho sững sờ, nghĩ tới ý trong câu nói của Điền Mật Mật, phát hiện ra được tính khả thi rất lớn, vui mừng hỏi Điền Mật Mật: "Em gái, em thấy chị được không, ông Lương có chấp nhận nhận chị không?"

Điền Mật Mật nghĩ nghĩ rồi nói: "Dựa theo kinh nghiệm của ông Lương, ông ấy không có khả năng sẽ nhận, nhưng mà cứ chân thành đi rồi sắt cũng mài thành kim được mà, chị cứ một mực muốn học với ông, thì sớm muộn gì ông cũng sẽ nhận chị thôi."

Thật sự để Điền Mật Mật đoán trúng rồi, Điền Tranh Tranh có nói chuyện muốn bái sư cho ông Lưu, nhưng ông lại từ chối, nhưng mà Điền Tranh Tranh không từ bỏ, cứ day dưa hơn hai tháng trời, cho tới năm mới thì ông mới đồng ý chấp nhận Điền Tranh Tranh, nhưng mà không đồng ý chuyện bái sư.

Nhưng Điền Tranh Tranh không quan tâm, cô biết là ông Lương đang muốn bảo vệ cô, chỉ cần cô coi ông Lương là sư phụ của mình là được rồi, còn có danh nghĩa thầy trò không thì cô không quan tâm! Nhưng mà đây đều là chuyện sau này hết.

Chuyện của Điền Tranh Tranh đã giải quyết xong, mà máy ép dầu và máy làm mì của Điền Mật Mật vẫn chưa có tung tích. Tiếp đó Điền Mật Mật vội vàng mang quà đến xưởng cơ khí thứ ba để tặng cho chủ nhiệm Khương, đã là lần thứ hai tìm chủ nhiệm Khương rồi cho nên chủ nhiệm Khương cũng coi như là khách sáo với cô, biết mục đích cô tới là máy ép dầu và máy làm mì, nghĩ ngợi nói: "Máy làm mì ở xưởng tôi có mấy cái hàng lỗi, nói là lỗi chẳng qua chỉ là độ tinh xảo của mì không giống với tính toán ban đầu, đều dùng được hết, có thể tìm tới chủ nhiệm Trịnh duyệt cho cô hai máy, nhưng không có máy ép dầu, máy ép dầu xưởng chúng tôi không sản xuất được nhiều."

"Nếu như cô muốn thì có thể đi hỏi chủ nhiệm Trịnh, các máy ép dầu trước đây đều do chủ nhiệm Trịnh bán ra, chắn hẳn ông ấy đã bán cho các xưởng ép dầu nào đó rồi, cô đi tìm mấy xưởng ép dầu xem thử, có lẽ sẽ có hàng xài lại."

Điền Mật Mật nghe nói có máy làm mì cũng rất vui mừng, nghĩ rằng cứ mang máy làm mì về trước rồi hỏi tung tích máy ép dầu với chủ nhiệm Khương, không chừng sẽ có một hai cái máy ép dầu bị bỏ phế!

Lần này chủ nhiệm Trịnh đã giúp đỡ rất nhiều, hai máy làm mì dựa theo giá cả báo phế rồi đưa cho Điền Mật Mật, chỉ cần ba trăm đồng. Nhưng hiện tại Điền Mật Mật lại không muốn lấy tiền mua, chủ yếu là tiền này cô giữ lại để còn mua máy ép dầu nữa.

Cười giả tạo với chủ nhiệm Trịnh rồi nói: "Chủ nhiệm Trịnh, phúc lợi xưởng cơ khí thứ ba đã quyết định rồi hả?"

Chủ nhiệm Trịnh nghe Điền Mật Mật nói giống như là muốn mua nông sản mới hỏi: "Vẫn chưa, sao đội sản xuất các người có nông sản gì thích hợp để làm phúc lợi nhỉ?"

Điền Mật Mật nghe chủ nhiệm Trịnh hỏi vậy càng vui hơn nữa, cười tít mắt nói: "Chủ nhiệm Trịnh, có gì làm phúc lợi mà tốt hơn lương thực chứ, đội sản xuất của chúng tôi không có sản phẩm nông sản, nhưng mì bột gạo thì lại rất nhiều, không biết xưởng cơ khí thứ ba có hứng thú hay không?

Lúa gạo bây giờ rất khó mua trên thị trường, mỗi một tháng được phân cho lương thực rất ít có mì bột gạo, phần lớn đều là mì bắp, may mắn hơn thì có chút mì đen. Mì gạo trắng là không hề nhìn thấy!

Chủ nhiệm Trịnh nghe Điền Mật Mật nói đội sản xuất có mì bột gạo, rất vui vẻ vội nói: "Các người có bao nhiêu mì bột gạo thì xưởng cơ khí thứ ba chúng tôi lấy bấy nhiêu!"

Điền Mật Mật nghe ông ta nói vậy, biết chuyện có thể thành công rồi, nhanh chóng nói: "Vậy đội sản xuất chúng tôi sẽ trao đổi với xưởng cơ khí thứ ba, lấy hai cái máy làm mì để đổi đi, trước tết chúng tôi sẽ đưa lương thực tới, nhất định không làm lỡ kế hoạch phát phúc lợi của xưởng cơ khí!"

Chủ nhiệm Trịnh nghĩ xưởng cơ khí có mấy trăm người, ba trăm đồng tiền mì này ai ăn ai nhịn đây! Nghĩ ngợi nói: "Tiểu Điền, tôi có nghe lão Khương nói đội sản xuất các người còn muốn cả máy ép dầu?

"Cô xem xưởng chúng tôi có ba cái máy ép dầu, vốn là mấy ngày trước phải gửi cho xưởng ép dầu ở thường huyện, nhưng xưởng ép dầu ở thường huyện không cần nhiều như vậy, đội sản xuất các người có cần không."

"Nhưng mà đây là máy ép dầu mới đúng chuẩn, không thể tính với giá phế phẩm cho cô được."

Sao Điền Mật Mật có thể không đồng ý được, tỷ lệ ra dầu của máy loại mới cao hơn loại cũ tới tận ba mươi phần trăm, máy làm mì làm ra mì chưa đủ mảnh, hiệu suất xay gạo máy xay gạo cao cũng không ảnh hưởng tới lợi ích hiệu quả, nhưng máy ép dầu lại không giống, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả và lợi ích, đương nhiên vẫn là máy mới sẽ tốt hơn.

Hiện giờ máy móc dùng trong nông nghiệp toàn phải xếp hàng mua, mà bởi vì lượng máy ép dầu ít nên càng không dễ xếp hàng, nhưng mà ba máy thì hơi nhiều, nhưng vượt qua mấy thôn nữa lại không có tiệm này, Điền Mật Mật cắn răng nói: "Ba cái máy đổi bột gạo, đội sản xuất chúng tôi không nhiều vậy, chẳng qua máy này vừa đi là có thể bắt đầu kiếm lương thực được rồi, thế thì ngài cứ cho tôi thời gian nửa năm, đội sản xuất chúng tôi sẽ đưa gạo và bột của một máy ép dầu trước, hai cái máy còn lại sẽ đưa cho ngài trước đoan ngọ, đến lúc đó là vừa lúc trở thành phúc lợi đoan ngọ xưởng cơ khí thứ ba, ngài thấy được không!"

Lúc này thiếu nợ cũng là chuyện rất bình thường, đến đoan ngọ cũng chính là nửa năm, cho nên chủ nhiệm Trịnh cũng đồng ý luôn.

Lúc Điền Mật Mật kéo về máy ép dầu và máy cày về tới, người ở đội sản xuất Đại Hà Khẩu nhốn nháo hết cả lên.

Nhà máy chế biến thức ăn này phát triển quá nhanh, rồi lại có thêm nhiều máy như vậy, có phải sắp tuyển người thêm không? Cả đám người chạy như bay đến để báo cho đại đội trưởng tin tốt này!

Đại đội trưởng đang trò chuyện với mẹ ở trong nhà, nhìn thấy một đội thôn dân được vợ mình dắt vào trong sân nhà, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng đứng lên ra đón.

Đã nghe thấy thôn dân chạy nhanh nhất nói: "Đại đội trưởng, anh mau đi, mau đi tới nhà máy chế biến thức ăn xem thử đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play