Điền Mật Mật nghe Thẩm Khôn nói như vậy thì cũng có chút hoảng loạn, suy nghĩ một lúc, cô trầm ngâm nói: "Hai ngày tới em không được ra ngoài. Cho dù đi vệ sinh cũng phải để Xã Hội đi cùng em! Chờ đến khi xuống tàu, chị sẽ trang điểm cho em. Sau này ra ngoài, em cũng phải trang điểm trước rồi mới được đi!"
Thẩm Khôn gật đầu nói: "Được, em nghe chị!"
Nói xong, Thẩm Khôn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt nắm tay, không nói thêm gì nữa.
Điền Mật Mật thấy anh ấy như vậy, biết anh ấy không thể vượt qua trở ngại ở trong lòng, cho nên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh ấy rồi nói: "Sẽ qua thôi, bóng tối cuối cùng sẽ qua và ánh sáng sẽ đến!"
Thẩm Khôn quay đầu lại, khóe miệng giật giật, sau đó cười khổ nói: "Hy vọng có thể có ngày này, như vậy em có thể báo thù cho ba của mình!"
Điền Mật Mật vỗ nhẹ vào bả vai Thẩm Khôn rồi nói: "Nhất định sẽ có. Em phải tin vào đất nước, tin vào sức mạnh của công lý. Công lý có thể đến muộn nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ vắng mặt!"
Thẩm Khôn gật đầu, ngoảnh đầu về phía ngoài cửa sổ, nhưng nắm đấm đã buông lỏng một chút!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play