Mặc dù trước đây Điền Mật Mật chưa từng bán nhưng cô biết Trình Dạ, muốn lợi dụng cô để được mua giá rẻ, còn bắt cô xúc phạm người trong thôn, cô cười lạnh: "Thanh niên trí thức Trình, tôi sẽ không bán, tôi sẽ giữ lại da hổ để làm đệm trải ra giữ ấm, còn xương hổ ngâm chút rượu để gửi về cho ba tôi!"
Trình Dã nghe thấy Điền Mật Mật không đồng ý, vội vàng nói: "Thanh niên trí thức Điền, lấy da hổ làm đệm là rất lãng phí, bán cho tôi cũng coi như một nguồn thu nhập, hơn nữa xương hổ mấy chục cân cô cũng đâu có dùng hết, tôi chỉ cần một nửa xương và da hổ, vẫn là 200 đồng!"
Điền Mật Mật mỉa mai nói: "Thanh niên trí thức Trình không hiểu tiếng người sao? Có cần phiên dịch sang tiếng động vật không? Tôi đã nói là không bán, anh nghe không hiểu sao?"
Trình Dã nhất định muốn lấy hổ xương và da, anh ta cũng muốn dùng hai thứ này để giải quyết vấn đề trong nhà!
Nghe thấy Điền Mật Mật thật sự không bán, anh ta trợn mắt, trực tiếp ra át chủ bài: "Tôi hiểu ý của thanh niên trí thức Điền, chủ yếu là tôi đang rất cần xương với da hổ. Trưởng bối nhà tôi bị thương khi chiến đấu, cần xương hổ để bồi bổ cơ thể, nghe nói da hổ có thể bồi bổ sức khỏe, cho nên tôi mới để thanh niên trí thức Điền phải chịu thiệt rồi!"
Người dân trong thôn cũng cảm động vì câu nói này của Trình Dã, họ đều nghĩ anh ta đúng là đứa con hiếu thảo, vậy nên bọn họ cũng hiểu được những lời ban nãy anh ta nói!
Có người còn khuyên Điền Mật Mật: "Thanh niên trí thức Điền, dù sao cô cũng không dùng da hổ, dùng da gì làm đệm mà chẳng được, cô cũng đâu cần nhiều da hổ đến vậy đâu, hay là cô chia cho thanh niên trí thức Trình một nửa đi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT