“Trần Tri Tri, mẹ của mày không cần cha mày, không cần mày và em trai mày, sẽ không quay trở lại.”

“Mẹ mày không trở về, cha mày sẽ tìm cho bọn mày một người mẹ kế.”

“Trần Tri Tri, mày và em trai mày đều là những đứa trẻ không ai muốn.”

“Dù có ăn mặc đẹp đến mấy thì sao, không có mẹ vẫn là không có mẹ.”

Mấy đứa trẻ lớn hơn Trần Tri Tri một chút đi ngang qua và buông lời chế nhạo.

Trong thôn, đa phần người dân đều chất phác, tốt bụng, nhưng không thiếu một số người ích kỷ, bá đạo, và vì người lớn không gương mẫu, nên cũng dạy ra một số đứa trẻ xấu tính.

Nhóm trẻ con đứng xung quanh, thường xuyên gây rối, cầm đầu là một cô bé tên Kim Nhị Nha.

Kim Nhị Nha ghét Trần Tri Tri, vì những cậu bé mà cô bé muốn chơi cùng đều thích Trần Tri Tri và không muốn chơi với cô, vì vậy cô ghét Trần Tri Tri.

Vì thế, Kim Nhị Nha thường dẫn đám bạn đến trêu chọc Trần Tri Tri.

Nghe câu "Mẹ mày không cần cha mày, không cần mày và em trai mày" và "Không có mẹ vẫn là không có mẹ", Trần Tri Tri, vốn đang lặng lẽ đứng dưới tán cây, lập tức bùng nổ.

Gương mặt cô bé nhỏ nhắn, tức giận trừng mắt trở lại, nắm chặt tay nhỏ, lớn tiếng phản bác: “Các người nói bậy, mẹ tôi đi thăm người thân, thăm người thân xong, mẹ tôi sẽ trở về.”

“Lêu lêu, Trần Tri Tri là đồ nói dối, mẹ mày sẽ không trở về.”

“Mẹ mày chắc chắn ghét bỏ mày vì mày là con gái, là của nợ, nên không cần mày.”

“Mẹ mày là người thành phố, trong thành phố tốt như vậy, làm sao mẹ mày lại về tìm cha mày.”

Mấy cô bé càng thêm không kiêng nể gì mà cười nhạo Trần Tri Tri. Thật ra, trong nửa năm qua, kiểu chế nhạo như thế này không ít.

Nhưng Trần Tri Tri không tin, mỗi lần đều mạnh mẽ cãi lại bọn chúng.

Trần Tri Tri tức giận đến đỏ cả mắt, cuối cùng không chịu nổi, như một con nghé con dữ tợn, bất cấp tất cả xông tới, đẩy ngã Kim Nhị Nha xuống đất.

Kim Nhị Nha ngẩn người một chút, rồi nổi giận, đứng lên: “Trần Tri Tri, mày dám đẩy tao!”

Cô bé đứng dậy và vươn tay đẩy Trần Tri Tri.

Hai người lao vào đánh nhau.

Mấy cô bé đi cùng Kim Nhị Nha cũng xông vào đánh Trần Tri Tri.

Chúng đều không thích Trần Tri Tri.

Không thích những cậu bé chơi cùng Trần Tri Tri.

Không thích Trần Tri Tri lớn lên lại trắng trẻo xinh đẹp, còn chúng thì gầy và đen đúa.

Không thích việc bác sĩ Trần tốt với cô bé "của nợ" này như vậy, cho cô ăn thịt, mặc váy đẹp và đi giày xăng đan, trong khi chúng thì mỗi ngày đều phải làm việc, không được ăn thịt, quần áo cũng phải vá nhiều chỗ.

Kim Nhị Nha càng nghĩ càng giận, đã bị ức hiếp ở nhà, liền trực tiếp xông vào Trần Tri Tri, kéo tóc và váy của cô bé.

Trần Tri Tri đã bị chọc giận từ trước khi bị chúng chế nhạo.

Cô bé phản kháng như điên.

Thật sự đã khiến bọn Kim Nhị Nha hoảng sợ.

Trước đây, Trần Tri Tri luôn là một đứa trẻ hiền lành.

"Các người đang làm gì đấy!" Lúc này, một giọng nam non nớt vang lên.

"Chạy mau, Nguyên Cẩu Đản đến." Kim Nhị Nha hoảng hốt, vài đứa bé lập tức bỏ chạy tứ tán.

Chỉ thấy một cậu bé mặc quần đùi ngắn chạy tới.

Điều thu hút đầu tiên ở đây không phải là bộ quần áo đầy những lỗ vá của cậu, mà lại là cơ thể cậu.

Cậu rất gầy, vô cùng gầy, có thể dùng từ "gầy trơ xương" để miêu tả.

Tay chân lộ ra chỉ thấy toàn xương, gương mặt hốc hác, chỉ có đôi mắt là đặc biệt to, nhìn không rõ ngũ quan có đẹp hay không, thậm chí thoạt nhìn còn có chút gầy đến thảm hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play