Trời tối đen như mực, thấy không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nhón chân lên, Nghiêm Dặc vội vàng lui về phía sau một bước.
Cô cười hỏi: “Anh Nghiêm Dặc, anh tránh cái gì.”
Nghiêm Dặc: “Sợ đêm về nằm mơ... ”
Nghĩ đến giấc mơ về thế giới song song mà mình mơ ở trên tàu hỏa hôm qua, Tạ Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt lên, chạy về sân đóng chặt cửa lại.
Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài cho đến khi đèn trong nà tắt, mới quyến luyến rời đi.
Nơi này có nhà, thật là tuyệt vời. …
Tạ Tiểu Ngọc mang bốn nghìn đồng mình xin giúp Tinh Tinh tới hợp tác xã gửi tiết kiệm định kỳ một năm một, cô không định động vào số tiền này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play