Cá Nhỏ thở dài, anh trai đúng thật là ngốc, nếu không có cậu bên cạnh, không chừng anh trai đã bị bán rồi còn phải đếm tiền cho người khác nữa.
Tạ Tiểu Ngọc nhiệt tình, thật tâm chia cho hai đứa em trai ăn hết bánh táo, bánh ngọt được các cô đì đem cho, ăn thật no, bụng không còn đói nữa.
Cô lấy khăn tay ra lau tay: “Sắp đến giờ người mẹ kế tốt bụng của chúng ta về rồi.”
Quý Thục Cầm sau khi ăn một bữa ăn tỉnh tế ở nhà hàng mới quay về.
Sau khi xuống xe vừa bước đến cổng khu nhà, Lữ Mai là người có quan hệ rất tốt với cô, đang đợi cô ở cổng nhà.
Lữ Mai cười như không cuời, cố ý chờ cô để biểu tình trêu đùa cô:
“A Cầm, con gái riêng của cậu quá lợi hại, hiện tại một nửa số hộ gia đình trong khu này đều biết rằng nó bị mẹ kế chặn không cho vào nhà rồi.”
Quý Thục Cầm trong lòng không vui nói: “Nó cáo trạng với ai là tôi về trễ rồi?”
“Vậy thì không có, con bé đấy ngồi dưới đèn đường, tự nhiên có người đến hỏi thăm, bây giờ bọn họ đều biết Tạ Đông Hải cho xe đến đón nó về nhà, nhưng lại không vào được nhà, cũng biết được việc nó quay lại lần này là muốn tiếp nhận công việc của mẹ nó rồi.”
Sau khi nghe Lữ Mai kể lại, sắc mặc Quý Thục Cầm thay đổi
Vốn tưởng nó là đứa dân quê không có kiến thức, không ngờ lại là con hồ ly nhỏ. …
Sau khi Tạ Tiểu Ngọc cùng hai cậu em trai ăn uống no nê xong, chỉ một lát, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đi thẳng đến dừng lại trước cửa nhà để lấy chìa khoá mở cửa.
Tạ Tiểu Ngọc có trí nhớ rất tốt, cô ta là Quý Thục Cầm, cô đã gặp một lần trong lần trở vê Thôn Thanh Sơn.
Mười năm qua dung mạo của bà ta không hề thay đổi, xem ra là cuộc sống rất thoải mái.
Sau khi Tạ Đông Hải có gia đình mới, ông ta đã đuổi cô về lại thôn Thanh Sơn.
Đây cũng là một trong những lí do khiến Tạ Tiểu Ngọc và ông ta không còn tình cảm ba con.
Tạ Tiểu Ngọc cuời ngọt ngào: “Chào dì Quý ạ.”
Lại đẩy cặp song sinh lên phía trước, bảo bọn chúng chào: “Đây là cặp song sinh mà mẹ cháu sinh ạ.”
Quý Thục Cầm trong lòng như bị kim đâm cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến lời đồn mà Tạ Tiểu Ngọc làm ra trong khu nhà thành ủy, không thể cười nổi. Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh được đón về lúc năm giờ, cô ta về nhà lúc bảy giờ, nghĩ chắc Tạ Tiểu Ngọc cùng hai tên nhóc kia chắc vẫn chưa ăn gì.
Nấu ăn, đương nhiên không thể nấu cho ba đứa nhóc thấp hèn này, phải để cho Tạ Tiểu Ngọc biết, cái nhà này ai làm chủ.
Nếu Tạ Tiểu Ngọc về đây sống, còn mang theo hai tên nhóc, cô bắt buộc phải làm việc nhà.
Bà ta mở tủ lạnh ra, nói với Tạ Tiểu Ngọc cùng cặp song sinh: “Tôi tăng ca đã ăn trước rồi, các người tự nấu mà ăn đi.”
“Nhưng mà, cháu không biết dùng bếp ga, trong thôn cũng chỉ có khoai lang luộc cùng cơm, rau cải xanh, cháu cũng không biết làm thịt bò, ba nói rằng dì Quý sẽ dạy cháu nấu ăn.”
Quý Thục Cầm: “...”
Đúng là nói dối không chớp mắt, cô úc ở trong thôn từ năm tám tuổi đã biết nấu ăn rồi.
Bà ta dạy Tạ Tiểu Ngọc cách sử dụng bếp ga, sau đó nói: “Biết nấu cái gì thì ăn cái nấy äi.”
Tạ Tiểu Ngọc gật gật đầu rồi vào bếp, hai mươi phút sau, xe cứu hoả vào khu nhà thành uỷ, bởi vì Tạ Tiểu Ngọc làm bếp nhà Tạ Đông Hải cháy rồi.