Từ Cung Tiêu Xã đi ra, Lâm Dư Dư mua một cân điểm tâm, tuy nói là nát, nhưng cũng không phải quá vụn, mà một miếng vỡ thành ba, bốn miếng nhỏ. Lâm Dư Dư đưa cho Tiểu Ôn Lễ một miếng nhỏ, sau đó đem chỗ điểm tâm còn lại đặt vào trong túi.
Viên kẹo trong miệng Tiểu Ôn Lễ đã được thằng bé ngậm hết, từ thôn Phạm gia đi lên huyện, đã hơn một tiếng, hơn nữa viên kẹo đường cũng tương đối nhỏ.
Lúc này, Tiểu Ôn Lễ cầm điểm tâm, chậm rãi ăn.
Lâm Dư Dư nhìn thằng bé, ánh mắt vô cùng nhu hoà: “Ăn ngon không?”
Tiểu Ôn Lễ: “Ăn ngon, đây là đồ ăn ngon nhất mà em từng ăn.”
Lâm Dư Dư nghe xong, xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé, tiểu nhóc này đã quên mất chuyện trước kia ở hiện đại, thằng bé đã được ăn đồ ăn ngon gấp trăm lần so với thứ này. Nhưng quên thì quên đi, hai năm nữa, thằng bé có thể sẽ quên luôn tên của ba và mẹ. Thật ra như vậy cũng tốt, đứa nhỏ nếu nhớ rõ quá nhiều thứ, như vậy làm sao có thể lớn lên một cách vui vẻ?
So với việc để thằng bé nhớ lại chuyện cũ, để thằng bé biết bản thân bị thất lạc ba mẹ, còn không bằng hy vọng thằng bé sẽ quên hết tất cả, ở chỗ này vui vẻ lớn lên, để thằng bé chỉ là cháu trai của Lý Thu Hồng, vô lo vô nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT