Lâm Dư Dư: "..." Đứa nhỏ này không phải nên nói thỏ con thật đáng yêu. Em muốn nuôi sao?
Trên thực tế, đoạn này trong tiểu thuyết nếu so với thực tế thì rất ít xuất hiện.
Sau khi bắt được thỏ rừng, hai người còn đào rau dại, hái nấm mèo dại, chất đầy thảo mộc và cỏ heo liền trở về. Bời vì đều là cây cỏ nên sọt tương đối nhẹ, Lâm Dư Dư cõng sọt của mình, lại xách theo sọt của Tiểu Ôn Lễ.
Trở lại nhà Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng chặn lại nói: “Dư Dư, đại đội trưởng vừa tới tìm cháu. Cậu ấy nói là có việc quan trọng muốn nói với cháu, cháu nhanh đi tìm đại đội trưởng đi.”
Lâm Dư Dư nghe xong thì không vội: “Cháu liền đi đây. Đúng rồi. Thím ơi, chúng cháu nhặt được một con thỏ rừng nên nhờ thím xử lý giúp. Thím chỉ cần lột lông thỏ rồi xử lý tốt, chờ trời lạnh có thể làm miếng lót dưới đế giày cho Tiểu Ôn Lễ. Sau đó lại lót thêm một miếng vải thô bên ngoài, người ta nhìn thấy cũng không biết đây là lông thỏ đâu.”
Lý Thu Hồng: "Ôi trời, còn nhặt thỏ rừng. Dư Dư, vận khí của cháu thật là tốt." Dưới con mắt của người già, vận khí và phúc khí không khác nhau lắm. Vận khí tốt cũng có nghĩa là phúc khí tốt.
Lâm Dư Dư cười cười: "Sau đó, thím cắt riêng cho cháu một cái đùi thỏ để mang đi phơi khô. Cháu muốn gửi về cho mẹ cháu nếm thử." Dù mất một cái đùi thỏ, vân đủ ăn cho hai người lớn và một đứa nhỏ. Trong ký ức của nguyên chủ, cô chưa từng làm thịt phơi nhưng phụ nữ ở nông thôn thường làm nên Lý Thu Hồng sẽ biết làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play