Lâm Dư Dư: "Anh Sùng dạo gần đây rất bận, loại chuyện nhỏ này không cần phiền tới anh ấy đâu ạ, chỉ cần bọn họ không sợ mất mặt, cứ để cho cho bọn họ tới là được. Hơn nữa... Để mẹ nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, nỗi khó chịu trong lòng mới qua mau, bằng không mẹ luôn ghi tạc trong lòng, đối với sức khỏe của bà ấy cũng không tốt." Có vài thứ, phải nhổ từ gốc mới được.
Cha Ôn nghe con dâu nói như vậy, cũng cảm thấy không thành vấn đề. Quả thật, từ sau khi ba mẹ vợ qua đời, vợ ông vẫn luôn hậm hực không vui, nếu không phải còn nhớ thương cháu ngoại bị bắt cóc, cũng không biết lúc ấy có thể chịu đựng nổi hay không. Cũng là sau này biết tin Ôn Lễ đã được cứu giúp, bà ấy mới đỡ hơn một chút.
Hơn nữa hiện tại con trai đã kết hôn, cháu nội cũng được sinh ra, bản thân bà cũng có chút nghĩ thông suốt. Nhưng mà cái gai này, vẫn luôn ghim ở trong tim, phải nhổ nó tận gốc mới được.
Chờ khi mẹ Ôn và Lý Thu Hồng mua đồ ăn trở về, Lâm Dư Dư liền kể chuyện này cho mẹ Ôn nghe. Mẹ Ôn vừa nghe được, sắc mặt liền có hơi trầm xuống: "Không cần phải xen vào bọn họ, nếu lần sau lại đến, không cần khách sáo."
Lâm Dư Dư: "Con đương nhiên sẽ không khách sáo, con chỉ lo trong lòng mẹ còn để tâm đến bọn họ."
Mẹ Ôn: "Mẹ nơi nào lại để tâm bọn họ? Mẹ coi như không có em gái, cũng sẽ không muốn mấy người đó làm em gái mẹ." Bà nói lời thật lòng, việc cha mẹ chết, luôn ghim ở trong lòng bà, vĩnh viễn đều không thể quên được.
Thấy mẹ Ôn nói như vậy, Lâm Dư Dư cũng không nói thêm gì nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play