Lâm Dư Dư: “Tôi còn chuyện thứ ba muốn nói, đó là, tôi đã tuyên thệ với Chủ tịch, chỉ cần quốc gia không ban hành chủ trương trở về thành phố, tôi sẽ ở tại thôn Phạm gia và không kết hôn, sẽ cố gắng làm việc vì thôn Phạm gia, cả đời cố gắng xây dựng thôn Phạm gia.”

Đương nhiên, chuyện này là không thể, đây là năm 70, năm 77 sẽ khôi phục lại kì thi đại học, còn có 7 năm, thân thể này năm nay mới 16 tuổi, bảy năm sau là 23 tuổi, sau khi trở về thành phố cô sẽ thi đại học, lúc đó tuổi vẫn còn rất trẻ để học tập.

Ở đây bảy năm, cô không có ý định yêu đương, kết hôn, sức khoẻ kém, thân thể cũng non nớt như vậy, liền phải kết hôn sinh con? Không thể nào. Cho nên dùng cớ này ngăn cản ý định của Phạm Quốc Đồng và những người khác, cũng giải quyết được phiền toái của bản thân, lại rất hợp lí.

Giả dụ, ở nơi này bảy năm, cô có yêu ai, thì cô cũng sẽ không kết hôn. Bảy năm sau sẽ khôi phục kì thi đại học, nếu cô rời nơi này lên thành phố thi đại học, đến lúc đó đối phương tính sao? Cho nên để phòng trừ hai người có những kế hoạch khác nhau, nhân sinh quan cũng khác nhau, chuyện kết hôn, cứ để sau năm 77 tính tiếp.

Lâm Dư Dư vừa nói ra chuyện thứ ba, tất cả mọi người liền lặng ngắt. Vừa rồi họ có bao nhiêu kích động, bây giờ lại im lặng bấy nhiêu. Bọn họ nghĩ... thanh niên trí thức Lâm Dư Dư điên rồi sao? Chẳng lẽ người dân thôn Phạm gia bọn họ quá tốt, đến nỗi thanh niên trí thức Lâm Dư Dư không nghĩ đến chuyện kết hôn?

Đương nhiên, bọn họ đều không nghĩ rằng, quốc gia sẽ ban hành chủ trương trở vê thành phố. Bởi từ những năm 50 đã có rất nhiều thanhh niên trí thức tự nguyện xuống nông thôn, đến bây giờ là cưỡng chế xuống nông thôn, cũng không thấy quốc gia ban hành chủ trương đưa thanh niên trí thức trở về thành phố.

Vợ đại đội trưởng là người đầu tiên lấy lại tinh thân: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, những lời này không thể nói, phi phi phi, mau chóng quên đi." Đại đội trưởng cũng nói tiếp: “Đúng vậy thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô phải tính toán vì bản thân, tâm ý của cô đối với thôn Phạm gia chúng tôi đều biết, nhưng chuyện không trở về thì không kết hôn vẫn là không thể nói.”

Trân Hà cũng khuyên: “Dư Dư à, em đừng nói như vậy, em vẫn còn trẻ.”

Trần Kiều mở to hai mắt, tuy rằng bọn họ đều muốn về thành phố, nhưng cũng không dám nói những lời như vậy, cô ta cảm thấy sau khi Lâm Dư Dư rơi xuống nước, hình như bị điên rồi.

Lâm Dư Dư thẳng thắn nói: “Mọi người đừng khuyên tôi, tôi biết mọi người đều muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã tuyên thệ với chủ tịch, chỉ cân quốc gia không thông qua việc cho thanh niên trí thức trở về thành phố, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cả đời xây dựng thôn Phạm, chẳng lẽ mọi người muốn tôi thất tín với chủ tịch sao?”

Cái mũ này, tất cả mọi người đều không mang nổi.

Cho nên, mọi người chỉ có thể trâm mặc.

Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng, tôi đã nói xong tất cả chuyện, giờ tôi sẽ đi viết bản thảo, hy vọng bản thảo của tôi sẽ được báo xã lấy, như vậy sự tốt đẹp và đoàn kết của thôn Phạm, sẽ được tất cả mọi người biết đến.”

Đại đội trưởng: “... Được, cô trở về đi.”

Kế tiếp cũng không có chuyện gì, đại đội trưởng giải tán mọi người, buổi chiều còn phải làm việc. Nhóm thanh niên trí thức đuổi theo hỏi chuyện Lâm Dư Dư, họ đều cảm thấy Lâm Dư Dư bị điên thật rồi.

Phạm Quốc Đồng xách quà cảm ơn của Lâm Dư Dư nhìn mẹ anh ta: “Mẹ, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư kia định cả đời không kết hôn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play