Lúc Lâm Dư Dư đang uống thuốc, bên ngoài liền truyền đến âm thanh: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư tỉnh rồi à, thật sự quá tốt rồi, sức khoẻ đã tốt hơn chưa? Tôi vẫn luôn lo lắng cho cô." Người nói chính là Phạm Quốc Đồng.
Phạm Quốc Đồng tuy là một tên lười biếng, tính cách có chút đáng khinh, nhưng lớn lên cũng không tồi, cao to. Lại nói, người có vóc dáng cao lớn như vậy ở niên đại này, cũng rất hiếm thấy.
Lâm Dư Dư đem chỗ thuốc còn lại uống hết, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn đồng chí Phạm Quốc Đồng đã cứu tôi, một lúc nữa tôi sẽ đi lên công xã, nói họ đăng chuyện này lên báo, đồng chí Phạm cứu thanh niên trí thức, loại chuyện này nhất định phải để mọi người biết đến.”
Phạm Quốc Đồng: "..." Anh ta muốn là vợ, nhưng nếu chuyện này được đăng trên báo công xã, khiến mọi người đều biết đến chuyện anh ta cứu thanh niên trí thức, cũng không tệ lắm.
"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, chuyện là, hôm nay tôi đến, là muốn cùng cô bàn bạc chuyện hôn sự.”
Lâm Dư Dư: “Hôn sự? Hôn sự gì? Đồng chí Phạm, anh muốn kết hôn sao? Tôi nhất định sẽ đưa quà mừng cưới.”
Phạm Quốc Đồng vừa nghe, vội nói: “Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, đương nhiên là hôn sự của chúng ta, ngày hôm qua cô rơi xuống nước, lúc đó là tôi đã cứu cô, cả người đều bị tôi sờ soạng, nếu không gả cho tôi, thì cô sẽ gả được cho ai? Là một người đàn ông dám làm, dám chịu trách nhiệm, cô đương nhiên phải gả cho tôi.”
Nghe mấy lời mà anh ta tự cho là chính đáng, Lâm Dư Dư trong lòng cảm thấy anh ta thật trơ trến, nhưng thái độ vẫn ôn hoà nói: “Đồng chí Phạm, tư tưởng của anh không đúng rồi, đây là tư tưởng phong kiến, hiện tại đất nước vẫn luôn tuyên truyên việc bài trừ những tư tưởng này, nếu bị uỷ ban cách mạng biết, anh sẽ bị đưa đi nhận giáo dục. Hơn nữa, tôi cũng không muốn liên luy anh, hôm qua lúc tôi rơi vào trong nước đã bị uống mấy ngụm nước bẩn, hôm nay đến bệnh viện khám, bác sĩ nói, phổi tôi có nước, nhưng hiện tại không thải ra được, cần phải từ từ tĩnh dưỡng, hơn nữa nước bẩn cũng làm tôi bị nhiễm trùng cổ họng, thân thể tôi rất suy nhược, về sau cũng không thể làm việc. Nếu anh cưới tôi, vậy anh sẽ phải nuôi tôi cả đời. Càng quan trọng hơn là...”
Lâm Dư Dư dừng một chút: "Đồng chí Phạm, anh lại đây ...' nói xong, Lâm Dư Dư đi ra khỏi kí túc xá thanh niên trí thức.
Phạm Quốc Đồng khó hiểu, liên theo sau Lâm Dư Dư.
Hai người đi vê một phía, góc này không có ai nhưng vẫn là chỗ thanh thiên bạch nhật, sẽ không khiến mọi người hiểu lầm.
Lâm Dư Dư: “ Tôi có tính cáu kỉnh, đôi khi sẽ đánh người.”
Phạm Quốc Đồng rụt cổ, anh ta chỉ muốn cưới vợ, khiến vợ sinh con cái, sau đó bắt vợ kiếm tiên để nuôi anh ta, anh ta không muốn phải nuôi đối phương. Nhìn bộ dáng gầy yếu của Lâm Dư Dư, Phạm Quốc Đồng nuốt nước miếng, anh ta nên về nhà thảo luận lại với mẹ.
Phạm Quốc Đồng: "Vậy, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ tới thăm cô." Nói xong, anh ta liền đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Phạm Quốc Đồng vừa đi, Lâm Dư Dư liên hừ lạnh một tiếng, nghĩ, chuyện về Phạm Quốc Đồng đã được giả quyết, tuy đây là chuyện nhỏ, nhưng nếu chuyện lớn hơn sẽ rất rắc rối.
Lâm Dư Dư về phòng, cầm chỗ trứng gà mới mua hôm qua, còn lại 7 quả, cô lấy 6 quả. Sau đó lấy một nửa cân đường đỏ hôm nay vừa mua ra, tiếp theo lấy ra 5 tệ. Cô đã gửi 200 tệ vào ngân hàng, trên người cô còn 70 tệ.
Cô cầm mấy thứ này, đi đến nhà của đại đội trưởng. Đại đội trưởng đang nghỉ ngơi hút thuốc, cùng vợ tán gẫu, liền thấy Lâm Dư Dư đi tới.
Đại đội trưởng: “Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, sức khoẻ cô ổn chứ?”
Lâm Dư Dư buồn bã nói: “Không tốt, bác sĩ nói phổi tôi bị tích nước, về sau không thể mệt mỏi, mệt sẽ thở không được, dù tôi có lấy hết của cải chữa bệnh cũng không trị được. Cho nên về vấn đề dưỡng bệnh, đại đội trưởng, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ?”