Đàm Thanh nghĩ vậy liền cảm thấy bản thân thật ủy khuất. Cô ta vừa chạy vừa khóc, cảm giác mọi người đều phản bội cô ta.
Về đến nhà, nhìn thấy chiếc sân cũ nát, cô ta chạy tới căn phòng tốt nhất, sau đó ném thảm trải giường xuống đất, hung hăng dẫm xuống. Dẫm vài cái, Đàm Thanh liền úp mặt vào giường khóc. Đàm Thanh khóc một lúc lâu, Phạm Cường mới trở về. Phạm Cường đi vào phòng, nhặt thảm trên đất lên, sau đó vỗ vỗ rồi đặt lên giường: “Đừng khóc."
Đàm Thanh: "Tại sao tôi không thể khóc? Tôi chính là muốn khóc. Dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc là dựa vào cái gì? Tôi trẻ hơn Trần Hà, xinh đẹp hơn Trần Hà, dựa vào cái gì cô ta có thể gả cho công nhân, cô ta có thể làm giáo viên tiểu học, cô ta có quan hệ tốt với Lâm Dư Dư, nhưng tôi thì sao?Tôi chỉ có thể gả cho người nhà quê như anh, dựa vào cái gì?"
Phạm Cường nghe thấy miêu tả về mình của cô ta, ngực như bị dâm mấy dao. Anh ta nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn.
Đàm Thanh thấy Phạm Cường không phản ứng, cô ta đứng lên, hung hăng đánh vào ngực Phạm Cường mấy cái: "Anh nói chuyện đi, anh nói chuyện cho tôi, anh có thể có tiên đồ chút không? Có thể cho tôi sống tốt hơn được không? Tại sao anh không thể làm công nhân giống như Phạm Quốc Đồng? Vì cái gì?"
Đàm thanh: "Anh cái đồ nhà quê, anh là kẻ bất lực, anh là cái đồ không có tiền đồ..."
Thấy cô ta mắng càng ngày càng khó nghe, sức lực đánh vào ngực anh ta càng ngày càng lớn, Phạm Cường liền bắt lấy tay cô ta: "Cho nên, cô liên cố ý câu dẫn Phạm Quốc Đồng, không màng đến tình cảm mấy năm của chúng ta, có phải không? Nếu không phải thím Tiền cảm trở cô, cô liền phải gả cho Phạm Quốc Đồng, phải không? Cô đây là muốn đội nón xanh cho tôi." Đàm Thanh: "Anh đều biết sao? Ai nói cho anh?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT