Trong mắt Đàm Thanh hiện lên một tia tính kế, nhưng thực nhanh lại biểu hiện ra một bộ dáng yếu đuối, mong manh, nhu nhược: "Anh Quốc Đồng anh sao vậy? Anh Quốc Đồng, em... Em đã không còn mặt mũi nhìn người khác, em phải làm sao bây giờ? Thím, bà ấy... Bà ấy có thể sẽ giết em không?"
Nói thật lòng, Phạm Quốc Đồng thật ra cũng không phải anh hùng khí khái gì, nếu là người bình thường nhìn thấy bộ dáng này của Đàm Thanh, không chừng đã sớm bảo vệ cô ta. Nhưng hiển nhiên Phạm Quốc Đồng không giống người bình thường, anh ta nghe thấy lời Đàm Thanh nói, nuốt nước miếng nói: "Không... Không thể nào? Mẹ anh sẽ không giết người, sẽ không." Lời này nói ra, một chút tự tin cũng không có.
Đàm Thanh giả vờ sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Em sợ quá."
Phạm Quốc Đồng: "Anh cũng không biết, đều tại em, chuột có gì phải sợ? Ở nông thôn chỗ nào không có chuột? Em xuống nông thôn đã nhiều năm như vậy, không lẽ chưa từng thấy sao?"
Đàm Thanh: "..." Tên lười biếng này có thật sự là đàn ông không vậy? Là đàn ông sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy?
Tiền Cúc Phân đứng ngay ở cửa, đương nhiên nghe được những lời bên trong, hơn nữa Phạm Quốc Đồng nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên khi nghe được mấy lời này, bà ta vừa nghe liên hiểu đuọc."Phạm Quốc Đồng, con mau mở cửa cho mẹ, nếu không mở cửa có tin mẹ sẽ phá cửa luôn không?"
Phạm Quốc Đồng vội vàng ngăn cản: "Mẹ con tin, con mở cửa, con lập tức mở cửa, mẹ đừng tức gận." Nói xong, anh ta rụt rè đi mở cửa. Anh ta vừa đi, Đàm Thanh liền đi theo anh ta, đi theo phía sau anh ta, bộ dáng giống nhưu cần anh ta bảo vệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT