Lâm Dư Dư lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó lại hỏi: "Thím, sao mọi người lại gọi cháu là bác sĩ Lâm a?” Nghe có chút không quen.
Dì nói: "Cái này không phải đại đội trưởng đã nói sao? Ông ta nói Lâm Yến cũng kêu là thanh niên trí thức Lâm, cháu cũng kêu thanh niên trí thức Lâm, khó tránh khỏi sẽ bị lầm lẫn, về sau liền kêu cháu là bác sĩ Lâm."
Lâm Dư Dư nghe được việc này, liền nói: "Vẫn là làm phiền đại đội trưởng. Mọi người, lúc cháu không ở đây, heo và gà mà cháu nuôi đều được thím Lý cho ăn, cho nên hiện tại cháu không trò chuyện với mọi người nữa, cháu đi cắt chút cỏ heo về, chờ lát nữa còn phải về sở y tế, chờ ky thực tập của cháu kết thúc, cháu lại trò chuyện với mọi người." Sau đó lên núi tìm vài món ăn trên núi. Heo cùng gà đều được Lý Thu Hồng cho ăn, cô đưa tiền cho Lý Thu Hồng bà ấy khẳng định sẽ không cần, cho nên đi tìm món ăn trên núi, giữ lại một nửa, cô không ở đây, Lý Thu Hồng cũng phải ăn thôi, bằng không mấy thứ đó sẽ bị ôi thui hết. Chẳng sợ bà không ăn chỉ nấu canh, cũng có thể bồi bổ cơ thể.
"Bác sĩ Lâm, lên núi nhớ chú ý an toàn a.'
"Đúng vậy, chờ lát nữa trời tối sẽ không thấy rõ đường đi, cháu mau đi đi."
Lâm Dư Dư lên núi cắt cỏ heo, tiêu tốn tận một tiếng mới về tới nhà, lúc này đã hơn 7 giờ, trời đã sập tối. Cỏ heo thì để đó, sáng mai Lý Thu Hồng sẽ xử lý, nhưng mấy món đồ ăn này cô mang về phải xử lý ngay.
Lý Thu Hồng: "Tối nay cháu còn phải về sở y tế không? Trời đã tối rồi, nếu không ngày mai lại đi được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play