Chương 8: Tổ Ong (1)
Nhưng mà tuy anh không còn sốt, nhưng lại gặp phải một vấn đề khác, đó chính là anh muốn trở về phòng cũ, đó chính là sống chung với vợ Hứa Hiểu.
Anh nhanh chóng nghĩ ra một ý, mẹ anh mở miệng nói bảo họ trở về: “Vừa mới hạ sốt, để ngày mai chuyển đi cũng không tính là muộn, thân thể Hiểu Hiểu quan trọng.”
“Đúng vậy đúng vậy, để cho an toàn, em ở đây thêm hai đêm nữa đi, dù sao chăn màn cũng chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Tạm thời thoát được một kiếp.
Chung chăn chung gối chung giường với một người vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh muốn nói rằng anh cần phải chuẩn bị tâm lý trước đã.
Đó là vợ của anh, là người vợ doanh chính ngôn thuận của anh, không, thực ra cũng không được tính là doanh chính ngôn thuận, bởi vì hai người họ còn chưa đi lãnh chứng. Nhưng ở nông thôn, hình thức còn quan trọng hơn cả việc đi nhận giấy chứng nhận, hình thức đã làm xong hết rồi, điều đó cũng có nghĩa là họ đã kết hôn.
Bởi vì số lượng cơm ăn buổi tối rất ít nên đến nửa đêm, anh phải ôm cái bụng đang sôi ùng ục lăn qua lộn lại, không ngừng nghĩ đến những thứ mình mới trồng trong nông trại khi nào mới lớn lên để thu hoạch? Còn phải lấp đầy cái bụng đang sôi sùng sục lên của anh nữa!
Trong ấn tượng của anh, nguyên chủ rất ít khi được ăn no, lương thực trong nhà không đủ, có một bữa cơm no là chuyện rất hiếm khi xảy ra, nhất là vào buổi tối khi không phải ra ngoài làm thêm, sẽ ăn ít hơn ban ngày, thường xuyên bị đói đến tỉnh, sau đó phải uống một bụng nước đầy mới có cảm giác no bụng.
Nếu như mở rộng nguồn cung, lương thực sẽ không đủ để chống đỡ tới lúc vụ thu hoạch, vì đảm bảo an toàn, nhà nào nhà nấy toàn làm như vậy, lúc không cần làm việc thì ăn ít đi một chút, có thể nhịn được thì ăn ít hơn, hiện tại đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, nói chung là vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Chỉ là thế hệ giàu thứ ba như Trần Kiến Quân chưa từng nếm trải qua mùi vị chịu khổ như thế này, anh cảm thấy không thể chịu nổi nữa, anh chưa từng trải qua cảm giác đói bụng là như thế nào, hiện tại cuối cùng cũng biết, mùi vị của cái bụng sôi ùng ục không ngủ được, quá khổ sở!
Nếu cơ thể anh tốt hơn thì đã phải đi làm, nếu không kiếm được công việc, lương thực sẽ dần ít đi, lương thực mà ít đi thì mọi người sẽ bị đói, vì không muốn đói bụng, chỉ cần có thể làm việc thì nhất định sẽ làm việc.
Trần Kiến Quân bữa sáng cũng ăn no một nửa, Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam mới bẻ cho anh một nửa củ khoai lang, thực ra lúc đầu Trần Lão Tam muốn đưa cả củ khoai cho anh, nhưng Trần Kiến Quân xấu hổ không nhận, nếu anh ăn nhiều hơn mốt tí thì Trần Lão Tam sẽ phải ăn ít đi một phần, số lượng cũng giống nhau, chắc cũng chỉ có vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, đi theo ông đến đại đội ở giữa thôn, nơi này ban đầu là nhà của một gia đình nông dân giàu có, sau đó thì chuồng trâu của bọn họ đặt cạnh nhà bị phê bình, cũng từ đó mà nơi này trở thành địa điểm của đại đội, mỗi ngày tới đây nhận nông cụ, đồng thời đây cũng là kho hàng trong thông, trước kia cũng có mở nhà ăn ở đây, nói tóm lại là kiêm nhiều chức vụ.
Mỗi ngày phải đến nơi này tập hợp trước, đổi trưởng kiểm tra nhân số, sau đó lấy nông cụ, sau đó đến lô đất được đội trưởng chỉ định để làm việc.
Nếu hoàn thành công việc sớm thì có thì có thể trở về nhà sớm, nếu không hoàn thành thì ở lại tiếp tục làm việc, nếu một ngày kết thúc mà còn chưa hoàn thành thì người được chỉ định sẽ kiểm tra xem đã hoàn thành đến đâu, căn cứ vào phần còn thiếu mà trừ bao nhiêu công.