“Không ai sửa thì những thứ đó chỉ là một đống sắt vụn, sửa xong mới là bảo bối, thứ đáng giá nhất trong mối làm ăn này chính là kỹ thuật cốt lõi nằm trong tay tôi, nếu anh không hài lòng thì thôi đi!”

Đường Niệm Niệm xoay người đi ngay, thế mà muốn chiếm hời của cô, nghĩ đẹp lắm!

Cô đích thân tới nhà máy vớ Hồng Tú đàm phán, cùng lắm thì tốt chút thời gian và công sức.

“Từ từ, cô gấp thế làm gì, chuyện gì cũng phải thương lượng chứ, nếu không thì chia năm năm?”

Bát Ca tươi cười ăn nói khép nép lựa lời, chia năm năm cũng rất lời.

Đường Niệm Niệm mặt không biểu cảm, đi càng nhanh hơn, đi tới cổng lớn, duỗi tay kéo cửa ra.

“Bốn sáu, vậy thì bốn sáu, tôi bốn cô sáu!”

Bát Ca dùng hết sức nhào tới, chặn cửa lại, không cho Đường Niệm Niệm ra ngoài.

Bốn sáu ông ta cũng rất lợi, kỹ thuật cốt lõi nằm trong tay cô gái này, ông ta không có sức để tranh!

“Thu hết máy làm vớ bị hỏng từ cả hai nhà máy vớ Hồng Tú và Lệ Vân về đây, chỉ cần không quá hỏng, tôi đều có thể sửa chữa.”

Đường Niệm Niệm giao nhiệm vụ, ở Chư Thành chỉ có hai nhà máy vớ, nhưng không phải máy làm vớ nào bị hư cũng có thể sửa chữa lại, nếu tính tỷ lệ thiệt hại là 20%, vậy ít nhất cũng phải bảy tám chục máy.

Cô đang chuẩn bị mở một nhà máy vớ nho nhỏ ở Đường Thôn, máy móc sẽ dùng những máy làm vớ bị hỏng đó, hiện tại tư nhân vẫn chưa thể mở nhà máy, nhưng tập thể thì được, dùng danh nghĩa Đường Thôn mở một nhà máy làm vớ, cô cung cấp máy móc, Đường Thôn cung cấp sức lao động.

Bằng cách đó, lực lượng lao động dư thừa ở Đường Thôn sẽ có cơ hội kiếm thêm thu nhập, gia đình cô cũng không còn bị thôn dân chú ý nữa.

Giàu một mình không bằng giàu chung.

“Đã hiểu, cô cứ yên tâm, việc này cứ giao cho tôi!”

Bát Ca vỗ cánh tay bảo đảm, cả thành này không ai làm tốt việc đó ngoài ông ta.

Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu, cô kéo cửa, chân trước vừa bước ra lại nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trong thành có một tội phạm giết người liên hoàn, chuyên môn ra tay với những cô gái trẻ tuổi, anh có biết chuyện đó không?”

Sắc mặt của Bát Ca thay đổi, lắc đầu: “Tên này nhất định không phải chính đạo, chính đạo bọn tôi tuyệt đối không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, con mẹ nó, đừng để ông đây gặp được!”

Cuối năm ngoái trong thành náo loạn khiến mọi người sợ hãi, vợ ông ta cũng không dám ra ngoài, ông ta từng phái người hỏi thăm, nhưng không có tin tức gì về tên đó, làm hại vợ ông ta tới giờ vẫn không dám quấn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ yêu thích của mình.

Vợ ông ta nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi, trẻ trung xinh đẹp, biết làm nũng, lại còn sinh cho ông ta một thằng nhóc béo mập, Bát Ca đặt vợ lên đầu quả tim, tên này dám làm vợ ông ta không vui thì ông ta đương nhiên hận tên đó thấu xương.

“Tôi và anh em đã phân tích, chắc hẳn tên này sống ở thành tây, cũng có thể là công nhân vệ sinh.”

Bát Ca nói tiếp.

“Sao lại nói thế?”

Đường Niệm Niệm hứng thú.

“Thời gian tên đó gây án đều là buổi tối, hơn nữa hầu hết người bị hại đều xảy ra chuyện ở thành tây, còn có vài đồng chí nữ trực ca đêm, thi thể đều rất bẩn thỉu, nói không dùng xe rác giấu thi thể.”

Bát Ca nói ra suy đoán của ông ta và đám anh em.

“Cũng không chắc, rất có thể là cố ý che mắt.”

Đường Niệm Niệm nhớ kỹ thành tây, nếu tối rảnh rỗi, cô sẽ đi dạo thành tây, thuận tiện quàng khăn cổ màu đỏ.

“Cô gái à, trời cũng tối rồi, cô cẩn thận một chút, tên đó còn tàn nhẫn độc ác, còn thua cả súc sinh...”

Bát Ca tốt bụng nhắc nhở, nhưng Đường Niệm Niệm đã đi xa nên không nghe thấy.

Ông ta lại nghĩ đến ngày ở rừng cây, Đường Niệm Niệm nâng ông ta lên xoay mười tám vòng, còn quăng ra ngoài, ông ta không khỏi rùng mình một cái.

“Nếu tên kia đụng phải cô gái này, cũng không biết ai sẽ thắng?”

Bát Ca lầm bầm, còn rất mong chờ.

Đường Niệm Niệm tới tiệm cơm ăn cơm, sau đó ra ngoài tản bộ tiêu cơm, bảy giờ rưỡi đúng, cô vào rừng cây, đem hai mươi mốt chiếc xe đạp ra ngoài.

Những chiếc xe đạp này đều mang phong cách hoài cổ, không khác gì những chiếc xe bây giờ, chất lượng cũng vô cùng tốt.

Kiểu nam.

Kiểu nữ.

Bát Ca dẫn anh em tới đây, khi nhìn thấy hai hàng xe đạp mới tinh, mắt ông ta còn sáng hơn cả kim cương, đây đều là tiền giấy đấy!

Bát Ca đánh một cái biển số lên xe của Đường Niệm Niệm, trên đó có mã số, hợp pháp, cho dù cảnh sát có kiểm tra cũng không có vấn đề gì.

“Cô gái à, gần đây tôi có thu thập được một số thứ tốt, cô có muốn hay không?”

Bát Ca thần bí hỏi, những thứ đó nằm trong tay ông ta cũng vô dụng, không bằng đưa cho cô gái này.

“Xem thử xem.”

Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững, cô phải xem hàng trước đã.

Bát Ca bảo thuộc hạ nâng rương tới, mở nắp ra, bên trong có thư pháp, tranh vẽ, còn có đồ sứ và đồ ngọc, cũng như trang sức bằng phỉ thủy,... trông khá cổ xưa.

Đường Niệm Niệm không hiểu nhiều về đồ cổ, nhưng những thứ này có lẽ đều là đồ thật, hơn nữa trang sức bằng phỉ thủy kia có chất lượng không tồi.

“Bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.

“Một ngàn?”

Bát Ca hỏi thử, Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhìn, ông ta lập tức sửa lời: “800?”

“500!”

Đường Niệm Niệm ra một cái giá, cô chỉ biết vài món phỉ thúy và đồ ngọc, những thứ khác thì không biết, không thể chắc chắn.

Bát Ca cũng không tranh chấp, ông ta gần như không tốn tiền cho những thứ này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play