Nhưng mà cô phát hiện một sự kiện, Tề Quốc Hoa kết hôn vốn là có thời gian nghỉ kết hôn, theo lý thuyết có thể ở thêm mấy ngày, nhưng anh ta lại sốt ruột vội vàng chạy về bộ đội, hiển nhiên tên tra nam này cũng không thích Dương Hồng Linh cho cam.

Sở dĩ lĩnh chứng kết hôn nhanh như vậy, vì tài nguyên mà Liễu Tịnh Lan đã hứa hẹn đi.

Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, mặc kệ Liễu Tịnh Lan vẽ cái bánh bao lớn, Tề Quốc Hoa đều không kịp ăn.

Cô chờ đến hiện tại, chính là vì chờ Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh hoàn toàn trói chặt, bằng không đã sớm ra tay rồi.

Chỉ là có một đêm, Đường Niệm Niệm phải vào trong thành đi làm, tin tức nhận 98 đồng tiền lương tựa như đã mọc cánh, cấp tốc lan truyền đến mấy thôn lân cận.

Cùng tin tức này còn có tin Tề Quốc Hoa nhặt hạt vừng mà vứt đi quả dưa hấu, Đường Niệm Niệm cùng đôi cẩu nam nữ này cũng nổi danh.

Nhưng Đường Niệm Niệm là người có thanh danh tốt, đàn ông phạm vi trăm dặm đều muốn lấy cô.

Thanh danh của Tề Quốc Hoa cùng Dương Hồng Linh còn kém chút, nhất là Dương Hồng Linh, chỉ vì một mình cô ta đã kéo thanh danh của nhóm nữ thanh niên trí thức xuống, rất nhiều nam thanh niên đã đính hôn đều bị cha mẹ cùng vị hôn thê cảnh cáo, phải giữ một khoảng cách với nữ thanh niên trí thức.

Dương Hồng Linh không nghe được những lời đàm tiếu này, cô ta còn đắm chìm trong ngọt ngào tân hôn, hơn nữa sắp phải xa nhau, cô ta hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ, lúc nào cũng bám riết bên người Tề Quốc Hoa.

Tề Quốc Hoa bị cô ta làm phiền đến không chịu được, lại không tiện trở mặt, chỉ có thể kiếm cớ lên trên núi đốn củi, tránh đi Dương Hồng Linh nhu cầu tràn đầy, người phụ nữ này căn bản cho ăn không no, trời sáng đêm tối đều muốn, cho dù anh ta có mạnh như trâu cũng không chịu nổi.

Hơn nữa dáng dấp của Dương Hồng Linh bình thường, Tề Quốc Hoa thực sự không có hứng nổi, anh ta thà rằng đi lên núi đốn củi cũng không muốn ở cùng Dương Hồng Linh.

Đường Niệm Niệm cũng ở trên núi, cùng Bách Tuế tiến vào núi sâu, cô muốn săn vài con lợn rừng.

Trong núi sâu dược liệu cực kỳ nhiều, Đường Niệm Niệm còn tìm được thiết bì thạch lộc, sinh trưởng ở trên vách đá, cực kỳ đẹp.

Cô hái những cây đã trưởng thành, còn hái mấy cây nhỏ bỏ vào trong không gian, giá trị dược dụng của thiết bì thạch lộc rất cao, tươi thì có thể nấu canh, phơi khô pha trà, có thể tăng khả năng miễn dịch, còn có thể kháng ung thư.

Ở đời sau, thứ này bán rất đắt, đồ hoang dại lại càng hiếm có.

Bách Tuế rất quen thuộc trong núi sâu, lúc nó xuyên qua đã đặt chân ở trong núi sâu, đi lanh quanh hai ngày mới tìm được chủ nhân, Đường Niệm Niệm bảo nó đi đuổi lợn rừng, cô thì ở bên ngoài trông coi.

Nửa giờ sau, một trận đất rung núi chuyển, Bách Tuế chạy ra như bay, trốn đến sau lưng Đường Niệm Niệm.

Lập tức, bụi đất tung bay, mười mấy con lợn rừng chạy tới.

Con lợn rừng dẫn đường chí ít ba trăm cân, mặt xanh nanh vàng, dữ tợn hung ác, mấy con đằng sau cũng mập, khí thế chạy ra như thiên quân vạn mã, núi cũng bị chấn động.

"Mi đã làm gì bọn chúng?"

Đường Niệm Niệm tức hổn hển hỏi, mau chóng lấy tàng đao ra, bên trong không gian của cô còn có súng ngắn nhưng không dám dùng, nếu dùng thì chỉ sợ sẽ bị xem như đặc vụ mà bị bắt lại.

Đối mặt với mười mấy con lợn rừng hung tàn, bắp chân của Đường Niệm Niệm cũng có chút run run, cô chỉ bảo Bách Tuế đuổi ba bốn con, cái con chó này thế mà đuổi đến một đám.

"Gâu... Ông đây chỉ thọc nhẹ đít nó thôi, con lợn hẹp hòi, không có đẳng cấp!"

Bách Tuế hậm hực trả lời, lúc nó đi qua, bọn lợn rừng này đang ăn cỏ ở trên bãi cỏ, nó nhận ra con lợn rừng đầu đàn, là con vài ngày trước đã từng xảy ra mâu thuẫn với nó, nó liền lặng lẽ đi qua, dùng móng cào đít lợn rừng một cái.

Chỉ dùng một chút xíu lực, như gãi ngứa mà thôi, thế mà con lợn này quá hẹp hòi, thế mà muốn cùng nó quyết một trận sống còn.

"Mi cái đồ chó hoang!"

Đường Niệm Niệm tức giận đến mắng to, cái gì mà nhẹ nhàng thọc một cái, con chó này khẳng định là móc đít lợn.

Cũng không biết học được chiêu bỉ ổi này từ chỗ nào.

Bách Tuế xem thường, nó vốn chính là đồ chó hoang mà.

Đường Niệm Niệm cầm tàng đao chém vào trên thân con heo đầu đàn, cạch một tiếng, tay bị chấn động tới tê rần, da lợn rừng cứng như sắt, đao bình thường căn bản không chém nổi, tốt nhất là chọc vào mắt hoặc là bụng.

Nếu là ba bốn con lợn rừng, Đường Niệm Niệm còn có thể nhẹ nhàng đối phó, mười mấy con vây quanh, cô quả thật không dám nghĩ tiếp!

Bị lợn rừng đâm mấy lần, sọ não Đường Niệm Niệm như muốn nổ tung, nhưng cũng nghĩ được một biện pháp hay.

"Thu!"

Đường Niệm Niệm vận đủ ý niệm, kêu lên một tiếng với đám lợn rừng, trong đầu đau đớn giống như là bỗng nhiên bị rút cạn máu trong đầu, mắt tối sầm lại, tê liệt trên mặt đất.

Một đám lợn rừng biến mất, bọn chúng xuất hiện ở bên trong không gian, mê mang mà nhìn hoàn cảnh lạ lẫm.

Đường Niệm Niệm là bị Bách Tuế li3m tỉnh, tách tách... Tiếng nước bọt quen thuộc khiến cô nhanh chóng tỉnh lại.

Tận thế, mỗi lần cô chiến đấu hôn mê, đều là Bách Tuế li3m cô tỉnh lại.

"Gâu... Không chết thì đứng dậy!"

Bách Tuế nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện hoàn toàn khó nghe như trước đây.

Đường Niệm Niệm không muốn động, trên người cô còn không có khí lực, vừa nãy kia suýt chút nữa thì mạng nhỏ của cô đã không còn rồi.

"Cho ta dựa vào một lát!"

Đường Niệm Niệm thanh âm rất suy yếu, Bách Tuế dịch thân tới, cô tựa ở bên trên lớp lông ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Một giờ trôi qua, Đường Niệm Niệm mới khôi phục khí lực, dùng ý niệm tuần tra không gian, đám lợn rừng kia lặng yên ở trong không gian, lệ khí cũng bị mất.

Cô phát hiện, phàm là động vật tiến vào không gian của cô đều sẽ tự động xem cô là chủ nhân, rất dễ quản lý.

"Mổ lợn thôi!"

Đường Niệm Niệm bật dậy.

Cô từ bên trong không gian đem ra một con lợn rừng nặng hai ba trăm cân, một đao chọc vào trên cổ, máu liền chảy ra.

Con lợn rừng này phải qua đường sáng, hơn nữa phải phân cho người trong thôn một chút thịt, Đường Thôn có quy định, mấy con mồi nhỏ như thỏ rừng gà rừng, thôn dân có thể tự ăn một mình, nhưng dã thú cỡ lớn như lợn rừng thì bất kể là ai săn được đều chia cho cả thôn cùng hưởng.

Hơn nữa trước kia cũng không ai có thể một mình săn được lợn rừng, ngay cả ông cụ Đường Thanh Sơn cũng phải kêu mấy thanh niên trai tráng cùng nhau đi săn mới có thể săn được một con lợn rừng.

Mỗi lần chia thịt heo, nhà họ Đường được chia nhiều nhất, bởi vì Đường Thanh Sơn săn lợn rừng nên có công lao lớn nhất.

Bách Tuế đã chạy về thôn, Đường Niệm Niệm bảo nó đi gọi người đến khiêng lợn, một mình cô cũng có thể khiêng nổi, nhưng không gian không muốn.

Bởi vì cô lười!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play