Ba người đi ra tòa nhà ký túc xá, đi về phía đường chính, xe của Đường Niệm Niệm đỗ ở bên kia, cửa hàng cũng ở bên kia, ba người vẫn cùng đường.

"Lưu Đan Hà!"

Có giọng của một người đàn ông vang lên, Lưu Đan Hà nghe thấy tiếng, thân thể run lên chốc lát, nét mặt thay đổi. Cô ấy chậm rãi quay người, đã thấy người đàn ông kia, nắm đ.ấ.m được cuộn chặt trong nháy mắt.

"Cha mẹ mày không có gạt tao thật, thế mà thật sự để mày thi đậu Phúc Đán!"

Người đàn ông khập khiễng đi lại gần, mặc dù trên mặt đang cười, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa dáng dấp người đàn ông này rất hèn mọn, quần áo rất quê mùa, so với Lưu Đan Hà giống như là người của hai thế giới, nhưng nghe giọng điệu của hắn ta có vẻ rất quen thuộc với Lưu Đan Hà.

"Tôi dẫn anh đi ăn cơm, có việc ra ngoài nói!"

Giọng của Lưu Đan Hà rất lạnh, cô ấy nói với Đường Niệm Niệm và Viên Hồng Mai: "Đồng hương của chị tới, chị dẫn anh ta ra ngoài ăn cơm."

"Cái gì mà đồng hương? Lưu Đan Hà mẹ mày mày là con đàn bà của ông đây, mày đã để ông đây ngủ chung rồi, mày khỏi mơ không nhận nợ..."

Giọng nói của người đàn ông đã im bặt trong tầm mắt lạnh băng của Lưu Đan Hà, có vẻ hắn ta có chút sợ Lưu Đan Hà.

Lưu Đan Hà đi rất nhanh, người đàn ông đi đứng không tiện, đuổi theo rất chật vật, hai người đi một trước một sau, rất nhanh đã đi xa.

Tiếng người đàn ông này nói là phương ngữ bên Tây Bắc, nói rất nhanh, Viên Hồng Mai nghe không hiểu, nhưng Đường Niệm Niệm có thể nghe hiểu một chút.

"Người đàn ông này kỳ lạ, cảm thấy không phải hạng tốt lành!" Viên Hồng Mai có chút lo lắng.

"Không sao, Lưu Đan Hà có thể ứng phó!"

Đường Niệm Niệm không có kể lại lời người đàn ông kia nói, tình huống cụ thể cô cũng không rõ ràng.

Hơn nữa cô nhìn ra, người đàn ông kia e dè Lưu Đan Hà, tạm thời hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.

Cô chở Viên Hồng Mai đến công ty bách hóa, sau đó về quân khu.

Cửu Cân thấy cô, kêu oa oa nhào lên, còn lấy quà mà cô bé đã dày công chuẩn bị giống như lấy một món bảo bối, là một rổ mâm xôi rừng, là mâm xôi rừng cô bé đã hái ở trên núi trước khi đến.

Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng ngắt thịt trên mặt của con bé một cái, thừa dịp bà cụ Đường không thấy, nhanh chóng nhét cho một tấm mười đồng.

Động tác của Cửu Cân cũng cực nhanh, nhét mười đồng vào trong túi.

Hai chị em phối hợp kín kẽ, nhìn nhau cười một tiếng.

"Oa, đây là món ngon gì thế?"

Nghiêm Trung Kiệt đi tới, nhìn thấy mâm xôi rừng giống như hồng mã não, nước bọt chảy ròng.

"Quả dại."

Đường Niệm Niệm nắm một nắm nhét vào trong miệng cậu ấy, đôi mắt của Nghiêm Trung Kiệt ngay lập tức mở to, tựa như là mấy con ch.ó ở Đường Thôn được ăn đồ hộp, cảm giác mãn nguyện kia không gì so sánh nổi.

"Ngon quá, quá ngon luôn, vì sao cha em không tới miền Nam sớm một chút..."

Nghiêm Trung Kiệt vừa ăn vừa nghĩ linh tinh, cậu ấy đã bỏ qua bao nhiêu mỹ thực rồi.

"Cái này chưa là gì đâu, nghỉ hè sẽ có càng nhiều món ngon, xôi nếp đen, trái mâm xôi rừng, sơn trà núi... Đều là đồ ngon, hoàn toàn ăn không kịp!"

Đường Cửu Cân rất khinh bỉ vì cậu ấy không có kiến thức, kể một chuỗi dài những thứ ngon, rù quến Nghiêm Trung Kiệt tới mức nước mắt rưng rưng, phàn nàn cha cậu ấy lần thứ 108.

"Cửu Cân, thương lượng với em một chuyện, anh về quê em chơi hết nghỉ hè được không? Anh sẽ đưa tiền sinh hoạt!"

Nghiêm Trung Kiệt ngồi xổm xuống thương lượng với con bé, lúc đầu Cửu Cân không muốn đồng ý, nhưng nghe thấy tiền sinh hoạt, đôi mắt của cô bé sáng lên, nhỏ giọng hỏi: "Anh bỏ ra bao nhiêu tiền sinh hoạt?"

"Ba mươi đủ không?"

"Đủ!"

Chiếc bàn tính nhỏ của Cửu Cân xoay chuyển nhanh chóng, giao cho mẹ mình hai mươi đồng tiền sinh hoạt, mẹ của cô bé sẽ rất vui vẻ, mười đồng còn lại coi như tiền giới thiệu của cô bé.

"Qua mấy ngày nữa mới về, em mới đến thôi!”

Cửu Cân lưu luyến chị hai, muốn ở thêm vài ngày.

Đương nhiên Nghiêm Trung Kiệt không có ý kiến, còn tỏ ý muốn dẫn Cửu Cân đến đại viện chơi, giới thiệu làm quen với các anh em của cậu ấy.

Hai người này nhỏ tiếng bàn luận, Đường Niệm Niệm đã nghe hết, lười can dự chuyện bọn họ.

Nghỉ ở nhà ba ngày, Đường Niệm Niệm phải về trường học lấy bảng điểm, vừa tới ký túc xá, Viên Hồng Mai đã lôi kéo cô ra ngoài nói thì thầm, vẻ mặt lo lắng, nói: "Coi bộ Lưu Đan Hà muốn làm việc dại dột, cô ấy không có về quê em làm việc, mỗi ngày theo người đàn ông đó ra ngoài lang thang, còn mua rượu cho người đàn ông đó uống."

Đường Niệm Niệm nhíu mày, hỏi: "Lưu Đan Hà không có đến Chư Thành làm việc?"

Viên Hồng Mai lắc đầu, lo lắng nói: "Cô ấy nói muốn chiêu đãi họ hàng, là người đàn ông tìm cô ấy vào hôm đó, chờ sau khi họ hàng đi rồi cô ấy mới đến Chư Thành tìm Uyển Hoa và Đông Tú, chị luôn cảm giác người đàn ông kia lạ lùng lắm."

Cô ấy nghe không hiểu tiếng nói giữa Lưu Đan Hà và người đàn ông kia, nhưng không khí giữa hai người này không giống như họ hàng, cô ấy cũng không biết nói sao, chung quy là lạ lùng.

"Lưu Đan Hà đâu?"

Đường Niệm Niệm không tìm thấy cô ấy ở trong ký túc xá.

"Mấy hôm nay buổi sáng cô ấy đều ở bên ngoài, buổi tối mới trở về, còn mượn chị mười đồng, mỗi ngày mời người đàn ông kia đến hàng quán ăn."

Viên Hồng Mai càng nói càng lo lắng, vội nói: "Đan Hà sẽ không thật sự làm chuyện dại dột chứ?"

"Chắc chắn sẽ không, tâm lý Lưu Đan Hà vững lắm."

Đường Niệm Niệm an ủi cô ấy, nhưng cô biết, lo lắng của Viên Hồng Mai cũng không phải thừa, quan hệ giữa người đàn ông kia và Lưu Đan Hà, có lẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa thoạt nhìn, hẳn là người đàn ông kia đã nắm thóp được Lưu Đan Hà, và cái thóp này nghiêm trọng tới mức sẽ khiến cho Lưu Đan Hà rời khỏi trường học, cho nên cô ấy mới đành vay tiền để dỗ dành người đàn ông này.

Nhưng loại người này thường thường là vực sâu không đáy, Lưu Đan Hà có dùng nhiều tiền hơn nữa để lấp cũng không đủ, huống chi cô ấy không có tiền.

Cô ấy và Ngô Uyển Hoa là hai người sinh hoạt tiết kiệm nhất trong ký túc xá, bình thường thức ăn chay cũng không nỡ lấy nhiều, dựa dẫm hẳn vào trợ cấp sinh hoạt trường học phát sống qua ngày.

Khi cái hố dục vọng của một người không lấp đầy, ắt sẽ có hai kết quả.

Một là bị đối phương bào tới chết.

Hai là bào đối phương tới chết.

Đường Niệm Niệm suy đoán Lưu Đan Hà là kết quả sau.

Viên Hồng Mai thở dài: "Hi vọng không có việc gì, vất vả lắm mới thi đậu đại học, đừng thêm tai vạ nữa.”

Lưu Đan Hà giữ kín như bưng quá khứ của mình, xưa nay không nói chuyện lúc cô ấy làm thanh niên trí thức, cô ấy giống như Ngô Uyển Hoa, cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, chỉ là nơi họ đi đến khác nhau.

Nơi Ngô Uyển Hoa đi chính là vùng hoang dã miền Bắc, nơi Lưu Đan Hà đi chính là Tây Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play