"Chồng của thím nói thế nào?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Ông ấy nghe theo tôi với con gái, con gái tôi nói, chỉ có thể chọn một bên, nếu chọn ông bà nội, hai đứa sẽ đi theo tôi đến thành phố Thượng Hải, chồng tôi sốt ruột bật khóc, nói ông ấy cũng theo chúng tôi đến thành phố Thượng Hải, không thể vứt bỏ không ngó ngàng ông ấy được!"
Thím Trương vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất đắc ý.
Bà ấy lại giải thích, nói: "Chỉ cần trước kia bọn họ không tuyệt tình vậy thì tôi cũng sẽ không ác vậy, lúc đuổi chúng tôi đi, tôi còn chưa hết ở cữ, bọn họ ngay cả một quả trứng gà cũng không chịu cho tôi, còn nói tôi không sinh ra con trai, không có tư cách ăn trứng gà, khi đó tôi đã nghĩ, coi như tôi c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng thì cũng sẽ không xin cái gia đình đó!"
Mặc dù sự việc đã qua vài chục năm, nhưng nhắc tới chuyện cũ, thím Trương vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Người một nhà thím đồng lòng, về sau sẽ càng ngày càng tốt!"
Đường Niệm Niệm an ủi một câu, cô cũng ủng hộ thím Trương không huề với cha mẹ chồng.
Dựa vào cái gì chứ!
Lúc khổ đ.â.m một đao, vết sẹo đã lành cũng không thể quên đau, nhất định phải mang thù một cách kiên định kiên quyết!
Tha thứ là chuyện của bồ tát, người bình thường chỉ cần có ân báo ân, có thù báo thù!
"Không sai, tôi còn có quý nhân nâng đỡ cơ mà, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!"
Thím Trương lau nước mắt, cười rất vui vẻ.
Quý nhân của bà ấy chính là cặp vợ chồng Thẩm Kiêu, từ lúc gặp bọn họ, cuộc sống trong nhà đã giống như hạt vừng nở hoa, chùm chùm nở lan càng cao hơn!
"Bách Tuế và Phúc Bảo, chụt chụt chụt..."
Trước cửa vang lên tiếng kêu của một cậu trai, còn có mùi thơm của thịt nướng.
Một bóng vàng và bóng trắng vọt ra ngoài tựa như tia chớp, sau đó cửa lại vang lên tiếng nói chuyện.
"Đừng nóng vội, một bạn ba con, hai bạn đã ăn thịt chuột đồng của nhà tôi nhiều như vậy rồi, có thể để cho tôi ôm một cái hay không?"
"Ấu..."
Bách Tuế và Phúc Bảo gào khẽ, hiển nhiên không đồng ý, bọn chúng đâu phải chỉ là cần thịt vài con chuột đồng là có thể mua chuộc.
"Các bạn quá khó dỗ, năm đó cha tôi theo đuổi mẹ tôi, chỉ nướng tám con chuột là theo đuổi thành công rồi, ài!"
Cậu ấy u oán thở dài, đã sinh lòng từ bỏ, cậu ấy không muốn lấy lòng hai con ch.ó vô tình vô tâm này nữa, nhưng cậu ấy không nỡ, sống mười lăm năm, đây là lần đầu nhìn thấy con ch.ó oai phong, xinh đẹp như thế, cậu ấy rất thích!
"Hai bạn cho tôi một lời cam kết, phải ăn mấy con chuột mới để tôi ôm? Tám con? Mười con? Mười hai con?"
Cậu trai nhìn lom lom Bách Tuế và Phúc Bảo, để tỏ lòng tôn trọng, cậu ấy còn nằm rạp xuống đất, nói chuyện mặt đối mặt cùng Bách Tuế và Phúc Bảo.
Đường Niệm Niệm nghe vậy thì khóe miệng giật giật, đây là bé ngốc từ đâu ra?
"Đứa bé của nhà tham mưu trưởng Nghiêm mới dọn tới ở sát vách, tên Nghiêm Trung Kiệt, chuyển đến đây hai ngày rồi, thích Bách Tuế và Phúc Bảo nhà ta, bắt chuột đồng cho bọn nó ăn mỗi ngày." Thím Trương nhỏ giọng giải thích.
"Đừng đi mà, không cho tôi ôm, để cho tôi sờ đầu một cái được không?"
Nghiêm Trung Kiệt gọi lại Bách Tuế và Phúc Bảo đã ăn no rồi muốn về nhà, hai tay làm động tác tay cầu xin quơ quơ mấy lần, Bách Tuế và Phúc Bảo nghe hiểu, bất đắc dĩ dừng lại, nhìn cậu ấy một cái, giục cậu ấy nhanh lên một chút.
Thịt chuột đồng mà con non của loài người nướng rất ngon, muốn sờ thì sờ một cái đi, nếu không về sau không có thịt ăn.
"Ha ha, cuối cùng đã sờ được, thật mềm, thật là thoải mái!"
Nghiêm Trung Kiệt vô cùng vui vẻ, hai cánh tay loay hoay không nghỉ, tay trái sờ Bách Tuế, tay phải vuốt Phúc Bảo, còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước chuyển qua sờ cái đuôi của bọn nó.
"Rừ..."
Bách Tuế nhe răng, cảnh cáo cậu ấy đừng quá đáng.
Nghiêm Trung Kiệt vội thu tay lại, cười lấy lòng.
Để cậu ấy sờ ba lần, Bách Tuế và Phúc Bảo đã vô tình chạy về nhà.
"Thật khó dỗ!"
Nghiêm Trung Kiệt đứng lên, khẽ thở dài, có điều cậu ấy vẫn rất thỏa mãn, chí ít đã được sờ ba lần. Người của đại viện nói, Bách Tuế và Phúc Bảo rất cao ngạo, ngay cả quân trưởng cũng không nể mặt, toàn quân khu chỉ có cậu ấy sờ được đầu của Bách Tuế và Phúc Bảo!
Nghĩ như vậy, Nghiêm Trung Kiệt đắc ý huênh hoang, cậu ấy phủi tay, chuẩn bị trở về nhà, chợt chạm mặt với Đường Niệm Niệm đang mở cửa.
"Chị gái xinh đẹp, chị là tiên nữ trên trời à?"
Nghiêm Trung Kiệt thấy ngớ người, khó trách Bách Tuế và Phúc Bảo đẹp vậy, hóa ra là chủ sao chó vậy!
Đường Niệm Niệm không thể không cười. Về sau chắc chắn cậu trai này sẽ có tiền đồ, có khuôn mặt đẹp, vóc người cũng cao, gia thế tốt, miệng còn ngọt, bất kể đi đâu cũng sẽ không sống kém được.
"Con nên gọi dì là dì!"
Đường Niệm Niệm không có cảm thấy đang chiếm lời của trẻ con, cô với cha mẹ đứa nhỏ này chắc chắn có bối phận ngang hàng, gọi dì là điều nên làm.
"Dì xinh đẹp!"
Nghiêm Trung Kiệt cũng không chút do dự, gọi cái gì cũng được, chỉ cần…
"Dì, dì có thể nói một tiếng với Bách Tuế và Phúc Bảo, để cho con ôm bọn chúng một cái hay không?"
"Không thể, bọn chúng là của dì, chỉ dì được ôm!"
Đường Niệm Niệm vô tình khước từ, thấy nụ cười trên mặt Nghiêm Trung Kiệt biến mất, tâm trạng của cô đã tốt hơn rồi.
Bắt nạt trẻ con thật sự sảng khoái!
Cô cầm một con vịt ngâm muối, còn có mười quả trứng vịt muối Cao Bưu, sau đó đến nhà hàng xóm mới chào hỏi.
Tham mưu trưởng Nghiêm không ở nhà, nhưng vợ của ông ấy thì có, là một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, nghe thím Trương nói, vợ của tham mưu trưởng Nghiêm là diễn viên vũ đạo trong đoàn văn công bộ đội, chỉ sinh một đứa bé là Nghiêm Trung Kiệt, hai người này bình thường không quản con mấy, đều là người cuồng công việc.
"Xin chào, tôi là Đường Niệm Niệm ở kế bên!"
Đường Niệm Niệm gõ cửa, chủ động giới thiệu bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT