Đường Niệm Niệm nhìn sang chú út đang có sắc mặt khó coi, nói với Thượng Quan Tĩnh: "Cám ơn chị, chị Tĩnh!"
"Vừa rồi cảm ơn hai người đã giúp tôi giải vây, một mình chị đúng là không có cách nào đối phó với tên khốn kiếp đó."
Thượng Quan Tĩnh cười, trong nụ cười có đắng chát.
Cô ấy với Âu Dương Thanh có tám năm tình cảm, cũng là người cô ấy muốn bên nhau cả đời, nhưng kết hôn mới hai năm, người đàn ông này đã phản bội tình yêu, bây giờ còn bám riết lấy cô ấy, hoàn toàn là một tên lưu manh vô lại.
Cô ấy không phải còn có tình cảm với Âu Dương Thanh, chỉ là đau buồn vì tình cảm đã trao sai của cô ấy, vì một tên khốn kiếp như thế lãng phí tám năm, cô ấy quá thiệt thòi!
"Về sau tên khốn kiếp kia lại tới gây chuyện, chị cứ hung ác chút, cư xử với loại vô lại này không cần khách khí!"
Đường Niệm Niệm nghĩ, lấy ra một con d.a.o từ trong túi, đặt trên bàn, Thượng Quan Tĩnh giật nảy mình, đây là muốn làm gì?
Mí mắt Đường Mãn Đồng giật một cái, vội nói: "Cháu cất d.a.o vào đi, đừng làm người khác sợ.”
Các khách khứa của bàn khác đều nhìn sang, nếu còn không cất vào, đoán chừng một hồi sẽ có công an tới.
"Dao này chỉ là d.a.o cùn, không đ.â.m c.h.ế.t người, chỉ hù dọa thôi."
Đường Niệm Niệm rút d.a.o ra, đ.â.m vào người Đường Mãn Đồng, đúng là không bén.
Cây d.a.o lấy ra từ trong không gian của cô, rất phù hợp dọa tên đàn ông cặn bã.
Các khách khứa khác nghe vậy thì thở phào, nhân viên phục vụ cầm điện thoại chuẩn bị báo công an cũng thả điện thoại xuống.
Thượng Quan Tĩnh cầm d.a.o quan sát, cười nói: "Cám ơn em, chị nhận!"
Đúng là cô ấy nên dũng cảm hơn, không thể mỗi lần đều dựa vào người khác, lần sau Âu Dương Thanh lại tới quấy rầy, cô ấy sẽ đâm.
"Cảm ơn cái gì, đối phó đàn ông cặn bã ai ai cũng có trách nhiệm!"
Đường Niệm Niệm nói một cách đương nhiên, sau đó nói với Đường Mãn Đồng: "Nếu chú còn yêu đương với Kiều An Na, chắc chắn bà nội sẽ đánh c.h.ế.t chú!"
Bố mẹ Kiều An Na tham tài, xu nịnh đều không phải vấn đề trí mạng, phụ nữ này biết mình là bồ nhí nhưng vẫn làm bồ nhí, vậy tuyệt đối không thể làm thím của cô.
Đường Mãn Đồng thở dài, trong lòng rất khó chịu.
Anh ta từng thích Kiều An Na thật lòng, bỏ ra tình cảm chân thật, cũng phí biết bao tâm sức, không ngờ sẽ là kết cục như thế.
Ăn cơm xong, Thượng Quan Tĩnh trở về đi làm, Đường Mãn Đồng muốn về nhà mình bình tĩnh chút, Đường Niệm Niệm thì trở về báo cáo với bà cụ Đường.
"Cháu khoan nói với bà nội, chú sẽ tự mình nói với bà nội.”
Đường Mãn Đồng chạy lại, cố ý nói một câu.
"Trở về ta liền nói."
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, còn liếc nhìn, quả nhiên phần lớn đàn ông đều đê tiện vô cùng. Biết rõ phẩm hạnh Kiều An Na không đoan chính còn cứng cổ luyến lưu, không dứt tình, nếu không có tình cảm từ nhỏ với chú út, cô chắc chắn sẽ đ.ấ.m một cú!
"Tùy cháu!"
Đường Mãn Đồng cũng hết cách với cô, đánh cũng không lại, mắng cũng không dám mắng, quên đi, dù sao anh ta cũng sẽ không lấy Kiều An Na nữa.
Đường Niệm Niệm trở lại quân đội, xe vừa mới đỗ xong thì bà cụ Đường đã vội vã đi đến, còn có thím Trương, hai người nhìn cô lom lom.
"Về nhà nói!"
Đường Niệm Niệm đóng kỹ cửa xe, ba người vào trong nhà, thím Trương ân cần pha trà cho cô, còn lấy chả giò chiên mặn từ trong phòng bếp, chả giò chiên mặn được chiên vàng óng giòn ngon, thơm ngon vừa miệng, là khẩu vị Đường Niệm Niệm thích nhất.
Trước kia thím Trương chỉ biết làm chả giò chiên nhân ngọt, sau khi tới phố thành Thượng Hải mới học được bánh nhân mặn. Trà Hoàng Nha, nấm mèo trắng đen, cà rốt, thịt tươi, cắt thành sợi rồi thêm một chút muối xào sơ, là món nhân chả giò cực kỳ ngon, dùng nhân này làm chả giò chiên mặn, tươi ngon không khô, ăn rất ngon.
Đường Niệm Niệm thích ăn chả giò chiên thế này, một hơi cô ăn hết ba cây, còn muốn lấy thêm cây thứ thư, bà cụ Đường chờ đến cắn răng nghiến lợi, vỗ một cái.
"Đừng ăn nữa, mau nói!"
Chả giò chiên trên tay Đường Niệm Niệm rơi xuống bàn trà, cô hậm hực nhặt lên ăn, lại uống thêm hớp trà, rồi mới nói tình hình mình nghe được.
"Bà đã nói người phụ nữ này không phải đồ tốt lành, quả nhiên là chiếc giày rách!"
Bà cụ Đường tức giận đến dùng sức vỗ xuống bàn trà, nghiến răng mắng.
"Thím, loại đàn bà lăng loàn thế này, nhất quyết không thể lấy về, về sau trong nhà sẽ không có cuộc sống thái bình!" Thím Trương khuyên nhủ.
"Chỉ cần tôi còn sống một ngày, chiếc giày rách này đừng hòng vào cửa nhà họ Đường!"
Thái độ của bà cụ Đường rất kiên quyết, cưới vợ thì cưới vợ hiền, đây là lời ông cụ thường xuyên nói lúc còn sống. Vẻ ngoài chỉ là thứ yếu, cần nhất là phẩm hạnh đoan chính, hào phóng, tài giỏi.
Con dâu cả là Từ Kim Phượng mặc dù có không ít tật, nhưng về mặt đúng sai cũng biết phân biệt rõ ràng, hơn nữa nhát gan, có tà tâm nhưng không có tà gan làm chuyện xấu, không đủ sức đón nổi làm dậy sóng.
Con dâu hai là Tuyên Trân Châu, bà ấy rất hài lòng, vẻ ngoài xinh đẹp, tài giỏi có cố gắng, người bên nhà mẹ đẻ đều rất dễ chung đụng, không phải người gây sự.
Đối với con dâu út, yêu cầu của bà cụ Đường có chút cao, Đường Mãn Đồng là đứa có tương lai nhất bên trong ba đứa con trai, có gan, có đầu óc, tính tình cũng nhanh nhẹn, nếu cưới một người vợ nhỏ nhen hẹp hòi, khẳng định không quản được con trai út. Cho nên lúc bà cụ Đường sai người giới thiệu người yêu, có yêu cầu chính là: Tính cách điềm đạm, đoan trang, hào phóng, có thể giải quyết mọi việc.
Kiều An Na này không có điểm nào phù hợp.
Bà cụ Đường càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên đứng dậy, muốn đi gọi điện thoại mắng nghịch tử, ngàn chọn vạn chọn, chọn phải một chiếc giày rách thế này. Bà ấy muốn chửi cho tên nghịch tử này không ngóc đầu lên được!
"Bà nội, chú út cũng buồn mà, bà để chú ấy hòa hoãn đã!"
Đường Niệm Niệm gọi bà cụ lại.
"Nó còn buồn? Vẫn nhớ thương con hồ linh tinh kia?" Bà cụ Đường nổi trận lôi đình.
"Thím, dù sao đã yêu nhau một khoảng thời gian, khẳng định có tình cảm, xem như là con ch.ó con mèo, nuôi lâu cũng không lưu luyến mà!" Thím Trương khuyên nhủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT