Trước kia Đường Niệm Niệm chưa từng trò chuyện cô ta, làm sao hôm nay nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ là sức hút con người của cô ta không bằng Hàn Anh?
"Cô muốn lên núi tìm nấm? Từ Yến đang mang thai mà, không tiện, tôi dẫn cô đi, vừa hay tôi muốn ăn nấm!"
Đường Niệm Niệm biết được Hàn Anh là cố ý tìm nấm, bèn chủ động xin đi.
"Người tôi rất nhẹ, có thể lên núi." Từ Yến có chút ghen tỵ, rõ ràng là bạn của cô ta, sao Đường Niệm Niệm này ngay cả bạn bè cũng cướp chứ.
"Vậy thì đi cùng nhau đi."
Đường Niệm Niệm rất hòa đồng, về nhà đổi giày, còn cầm theo rổ, tích cực hơn Hàn Anh chút.
"Quá làm phiền hai người!"
Trên đường đi Hàn Anh rất cảm kích, Từ Yến xem thường nói: "Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè mà."
"Dù sao tôi không có chuyện làm, một mình lười đi lên núi, có hai người làm bạn với tôi cũng tốt.”
Đường Niệm Niệm cười cười, ánh mắt lại nhìn Hàn Anh.
Trên đường đi người phụ nữ này luôn cầm theo túi, thỉnh thoảng lấy khăn lau mặt từ trong túi ra.
Đến sau núi thì phải đi qua quân doanh, còn có binh sĩ đang huấn luyện, Đường Niệm Niệm tụt lại phía sau, lạnh lùng nhìn Hàn Anh trước mặt, tần suất lau mồ hôi của người phụ nữ này đã tăng lên.
"Sao cô đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Đường Niệm Niệm cố ý hỏi.
"Người tôi hơi yếu, đi được một lúc là đổ mồ hôi, sau khi xuất viện thì càng yếu ớt." Hàn Anh cười khổ giải thích.
"Hồi trước Hàn Anh nằm viện vì thai ngoài tử cung, sức khỏe không tốt lắm." Từ Yến hỗ trợ giải thích.
"Thai ngoài tử cung rất nguy hiểm, chồng cô không trở về à?" Giọng điệu của Đường Niệm Niệm quan tâm.
"Anh ấy quá bận rộn, bận quá không có thời gian."
Hàn Anh cười khổ hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Gả cho người làm lính là như vậy, hưởng không được bao nhiêu phúc, chỉ có khổ ăn không hết." Từ Yến hậm hực nói.
Lục Quang Lượng cũng được xem là tốt, nhưng gần đây cũng bận rộn không thấy bóng dáng, việc làm trong nhà đều là cô ta làm, mệt c.h.ế.t cô ta.
Ba người đã đến phía sau núi, núi không cao, còn có không ít vườn rau, là các người vợ quân đội chịu khó trồng, ba người tìm một vòng ở trên núi, nhưng không tìm được nấm, đành phải thất vọng trở về.
"Đợi sau này mưa lại hái, khẳng định có nấm." Lúc xuống núi, Từ Yến an ủi.
"Được!"
Tâm trạng của Hàn Anh tốt lên rõ ràng, hơn nữa lúc trở về đã không lau mồ hôi nữa.
Chân núi có một nhánh sông, Đường Niệm Niệm đi đến bên người Hàn Anh, làm bộ trượt một chút, đẩy cô ấy vào trong sông, nước sông rất nông, chỉ tới bên hông cô ấy, nhưng cô ấy không biết bơi.
"Cứu mạng... A..."
Hàn Anh hoảng hốt mặt không còn huyết sắc, liên tục đạp nước.
"Hàn Anh đừng sợ, tôi tới cứu cô!"
Từ Yến muốn đi xuống cứu người, nhưng bị Đường Niệm Niệm ngăn cản: “Tôi đi cứu!"
Cô nhảy xuống nước, đi đến đằng sau Hàn Anh, kín kẽ thả Chiêu Tài ra.
Con rắn nhỏ tham ăn này sống cuộc sống đại gia trong không gian, hiện tại đã trở nên bóng bẩy khỏe đẹp, phải đi ra hoạt động gân cốt một lát.
Chiêu Tài đã hiểu ý của chủ nhân, lập tức tiến vào trong quần áo của Hàn Anh.
"A... Thứ gì trên người tôi!"
Hàn Anh cảm thấy có thứ gì đó trơn mượt, sợ hãi hồn phi phách tán, ngay cả chiếc túi luôn được cô ấy mang theo bên ngoài cũng không đoái hoài tới nữa, quăng vào trong nước.
"Có rắn!"
Đường Niệm Niệm giả ra vẻ sợ hãi, cách xa cô ấy, thật ra là đang đè chiếc túi đó xuống đáy sông, lặng lẽ thu vào không gian.
"A..."
Hồn Hàn Anh đã bị dọa bay biến, cô ấy sợ rắn nhất.
Từ Yến cũng sợ hãi, cô ta cũng sợ rắn.
"Cô đừng nhúc nhích, chốc lát nữa rắn sẽ chạy." Đường Niệm Niệm khuyên nhủ.
Hàn Anh chậm rãi bình tĩnh trở lại, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, cô ấy cũng cảm nhận được có một thứ gì đó trơn mượt phía sau lưng đang thuận lưng của cô ấy trườn lên, khiến cô ấy rùng mình, dùng hết sức lực mới khắc chế không nhúc nhích.
Chiêu Tài chui ra từ bên trong cổ áo của cô ấy, nhìn chung quanh một vòng, thò đầu ra nhìn Đường Niệm Niệm tranh công.
"Cút!"
Đường Niệm Niệm dùng ánh mắt ra hiệu.
Chiêu Tài tiếp thu một cách hoàn mỹ, lưu loát bò ra, nhảy vào trong nước, vui sướng bơi lội, thật ra đã bị Đường Niệm Niệm thu vào không gian.
Hàn Anh hú vía được Đường Niệm Niệm đỡ lên bờ, quần áo hai người đều ướt đẫm, hiện tại là cuối tháng mười, gió thu mát mẻ, gió thổi qua khiến người lạnh phát run.
"Túi… túi của tôi đâu rồi?"
Cuối cùng Hàn Anh đã nhận ra cái túi của cô ấy mất rồi, vẻ mặt thoắt cái trắng bệch, kêu lên.
"Có lẽ bị nước trôi đi rồi, người không sao là tốt rồi, túi sau này mua lại là được.” Từ Yến an ủi.
"Không được, cái túi xách kia không mua được nữa, chỉ có một cái, tôi đi tìm!"
Hàn Anh như bị điên, lại muốn nhảy vào trong nước, chiếc túi này ngàn vạn lần không thể mất được!
"Cô không muốn sống nữa? Chỉ là một cái túi mà thôi, cần thiết vậy không?"
Từ Yến dùng sức níu cô ấy lại, nghĩ mãi mà không rõ sao Hàn Anh đột nhiên để ý cái túi đó vậy, trước kia lúc tặng cô ta túi xách quần áo đều rất hào phóng, số quần áo túi xách kia đáng tiền hơn túi xách đã rơi mất nhiều.
"Cô không biết, cái túi này rất trọng yếu. Từ Yến, cô đừng cản tôi, tôi nhất định phải tìm được túi!"
Hàn Anh kiên trì muốn đi tìm bao, nhưng cô ấy vẫn bận tâm Từ Yến mang thai, không dám dùng sức quá mạnh.
"Trọng yếu đến đâu cũng không có ngươi thân thể trọng yếu, ngươi vừa làm giải phẫu, thân thể còn không có tĩnh dưỡng tốt đâu, tranh thủ thời gian cùng ta về nhà!"
Giọng điệu của Từ Yến rất nghiêm túc, thai ngoài tử cung là đặc biệt tổn thương sức khỏe, hiện tại vào thời tiết này ngâm mình ở trong nước lạnh, sức khỏe sẽ chịu tổn hại. Cô ta kéo Hàn Anh về hướng khu gia thuộc.
"Cô đừng quan tâm tôi, túi đâu rồi, ở đâu rồi... Làm sao bây giờ..."
Hàn Anh tránh thoát giống như bị điên, Từ Yến không đứng vững, thân thể ngã xuống đất, Đường Niệm Niệm đỡ.
"Cảm ơn!"
Từ Yến kinh hoàng không thôi, vừa rồi nếu ngã xuống đất, nói không chừng đứa bé trong bụng...
"Hàn Anh, cô điên rồi!?"
Từ Yến tức giận, trong nhận thức của cô ta, vật ngoài thân quý giá đến đâu cũng không thể bì sức khỏe, hơn nữa Hàn Anh còn suýt chút hại con của cô ta.
Mặc dù cô ta không thích trẻ con, lúc mới mang thai cũng rất bài xích, nhưng theo đứa trẻ trong bụng cô ta lớn lên từng ngày, sự ràng buộc với cô ta cũng càng ngày càng sâu, hiện tại cô ta chỉ muốn sinh con bình an thuận lợi, làm bạn lớn lên với đứa trẻ.
Ban nãy suýt nữa là ngã sấp, Từ Yến thật sự bị sợ, hiện tại vẫn chưa tỉnh hồn, cũng sinh bất mãn với Hàn Anh.
Hàn Anh như không nghe thấy, điên cuồng nhảy vào trong sông tìm túi, nước sông vốn cũng không sâu, lúc này cô ấy đứng vô cùng vững, còn cúi người, vươn tay tìm kiếm trong nước sông, Từ Yến thấy vậy cau chặt lông mày.
"Hắt xì!"
Đường Niệm Niệm hắt hơi một cái, nói với Từ Yến: "Tôi phải đi về!"
Túi xách đã tới tay, cô lười xen vào chuyện hai người này tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT