“Niệm Niệm, cháu quen biết sư phụ cấp bảy từ đâu vậy?” Đường Mãn Ngân tò mò vô cùng.

“Bạn học giới thiệu.”

Đường Niệm Niệm đẩy hết lên đầu bạn học, ngoài bạn học ra, nguyên thân không còn con đường nào khác để quen biết người ngoài.

“Bạn học cháu thật lợi hại!”

Đường Mãn Ngân hâm mộ vô cùng, sao lúc ông ấy đi học không gặp được những bạn học có năng lực như vậy chứ?

“Niệm Niệm, cháu xem... Có phải chú hai cũng nên chuyển lên chính thức không?”

Đường Mãn Ngân ngượng ngùng cực kỳ, ông ấy là trưởng bối, lại phải nhờ cô nhóc nhỏ giúp đỡ.

“Không vội!”

Đường Niệm Niệm không từ chối, xưởng trưởng Vũ không dễ nói chuyện, sau này cô lại lộ ra chút bản lĩnh, mới có thể thật sự trấn áp xưởng trưởng Vũ.

“Niệm Niệm thật sự có cách?”

Đường Mãn Ngân vui mừng khôn xiết, nếu cháu gái giúp được ông ấy chuyển lên chính thức, sau này trong lòng ông ấy, cháu gái nhất định còn quan trọng hơn cả con trai.

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm gật đầu, không quay về ký túc xá mà dặn dò Đường Mãn Ngân: “Đừng nói chuyện của cháu ở phân xưởng, sau khi thím hai về, chú hãy hỏi thím ấy xem trong nhà máy của thím ấy có máy dệt vớ quay bằng tay nào bị hỏng hay không, bán bao nhiêu tiền.”

“Cháu hỏi máy dệt vớ làm gì cơ, đã bị hỏng thì còn lợi ích gì nữa?”

Trong lúc nhất thời, Đường Mãn Ngân không hiểu được, máy móc bị hỏng chỉ có thể bán phế liệu, bỏ tiền mua thứ đồ đó không phải là lãng phí tiền sao.

“Chú cứ hỏi thím hai, có chỗ tốt cho chú!”

Giọng của Đường Niệm Niệm hơi lạnh đi, Đường Mãn Ngân ớn lạnh, không dám hỏi lại, ngoan ngoãn đồng ý.

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm rời đi, cô muốn đến nhà máy bông vải số hai, lần trước bảo vệ có nói hôm nay báo danh.

Nếu tháng sau mới trình cho Cục lao động, vậy nhất định không ảnh hưởng tới việc cô tham gia kỳ thi tuyển công nhân của nhà máy bông vải, đợi thi xong kỳ thi vào thứ Tư, cùng lắm một tuần là sẽ có kết quả, nếu cô thi đậu, vậy sẽ bán đi việc làm này.

Đường Niệm Niệm lái xe đến nhà máy bông vải số hai, ông bảo vệ còn nhận ra cô, dù sao cũng hiếm có cô gái nào xinh đẹp như vậy.

“Lầu hai tòa nhà văn phòng, đi thẳng tới phòng nhân sự báo danh.”

“Cảm ơn ông!”

Đường Niệm Niệm rút ra mười điếu thuốc lá cho ông.

Trong không gian của cô có rất nhiều thuốc lá, thuốc lá thời mạt thế không đáng tiền, vì chúng không thể chống đói.

“Mau lấy về đi, cô nhóc cháu quá rộng rãi rồi!”

Ông ấy hoảng sợ, ông không thể lấy nhiều thuốc lá như vậy được.

Nhưng Đường Niệm Niệm đi rất nhanh, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng, ông ấy cười lắc đầu, lấy ra một điếu, hít một hơi thật sâu, ngậm trong miệng hồi lâu mới từ từ phun ra làn khói, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Ông ấy cất đi số thuốc lá còn lại, để dành từ từ hút.

Đường Niệm Niệm tìm được phòng nhân sự, trong văn phòng đã có người báo danh, đều là nam nữ thanh niên, trông có vẻ đều có gia cảnh khá tốt.

“Báo danh!”

Đường Niệm Niệm lấy ra sổ hộ khẩu và ảnh chụp, còn có bằng tốt nghiệp cấp ba.

“Ai bảo cô tới báo danh?”

Người phụ trách báo danh là một phụ nữ trung niên, đeo kính, khuôn mặt rất nghiêm nghị, xương gò má cao, trông có vẻ khó hòa đồng.

Người phụ nữ họ Dương, tên là Dương Ái Hoa, bà ta thấy hộ khẩu thường trú của Đường Niệm Niệm ở nông thôn nên cảm thấy kỳ quái, lần này nhà máy thứ hai thậm chí còn không đăng thông báo tuyển công nhân, đây gần như là quan hệ nội bộ, cô nhóc nông thôn này sao lại biết được?

“Chú của tôi, làm việc ở Cục điện lực.”

Đường Niệm Niệm thuận miệng bịa ra một người chú, vẻ mặt của Dương Ái Hoa hiểu rõ, không hỏi thêm.

Lần này tuyển hai vị trí, một trong số đó đã được điều động nội bộ, là con gái của chủ nhiệm Hách của nhà máy bông vải, còn có một suất đang được nhiều tranh giành, nhưng chỉ có một chỗ, xưởng trưởng không muốn đắc tội ai cả, nên dứt khoát bảo mọi người tới thi, dựa vào năng lực, ai thi đậu thì chọn.

Người của Cục điện lực biết tin là chuyện rất bình thường, điện lão hổ đấy, tòa bộ nhà máy trong thành đều phải kính trọng.

“Điền xong thì đặt ở đây, chín giờ rưỡi sáng thứ Tư đến thi, không đến trễ!” Dương Ái Hoa nói.

“Đã biết.”

Đường Niệm Niệm điền vào mẫu báo danh rồi rời đi.

Sắp đến trưa, Đường Niệm Niệm vào một tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, thịt kho tàu ngày hôm qua ăn quá ngon, cô lại muốn ăn thêm hai phần.

“Đồng chí, hai phần thịt kho tàu, một phần sườn om, hai chén cơm.”

Đường Niệm Niệm đứng trước cửa sổ gọi món ăn, chút cháo ăn buổi sáng đều đã hóa thành nước.

Sau khi thanh toán tiền xong, Đường Niệm Niệm định trở về chỗ ngồi để chờ, khi quay người lại đụng trúng ai đó.

Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt rất đẹp trai, còn có chút quen thuộc.

Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, khom lưng nhặt phiếu gạo và tiền dưới đất, đưa cho Đường Niệm Niệm, khẽ nói: “Cất đi.”

“Cảm ơn.”

Đường Niệm Niệm tùy tiện nhét vào túi, đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Kiêu.

Anh chàng này cũng đang nhìn cô, vẻ cưng chiều và hài hước trong mắt càng đậm hơn.

Đường Niệm Niệm bĩu môi, chẳng lẽ anh chàng này có ý với cô?

Hai ngày liên tiếp bắt gặp ở tiệm cơm, cũng rất có duyên, đáng tiếc hiện tại cô không rảnh yêu đương, nếu không trêu chọc anh chàng này cũng không tệ.

Cô trừng mắt nhìn Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm xoay người quyết đoán.

Ý cười trong mắt Thẩm Kiêu còn sâu hơn, cô vẫn giống như lúc nhỏ, tùy tiện, tính tình dường như càng ngày càng hung hăng.

“Đồng chí Thẩm, có đồ ăn chưa?”

Chu Kình bước tới, anh ta đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Kiêu đem thịt kho tàu về, lại đây thì nhìn thấy anh chàng này đang nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp ngày hôm qua.

“Vẫn chưa làm xong.”

Vẻ mặt của Thẩm Kiêu rất bình tĩnh, nói dối không thay đổi sắc mặt.

Chu Kình không tin anh, những người gọi đồ ăn sau bọn họ đều đã nhận được đồ, anh ta dùng bàn chân để đảm bảo, đồng chí Thẩm Kiêu này chắc chắn dã nhất kiến chung tình với cô gái xinh đẹp ngày hôm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play