"Biết sai ở đâu chưa?" Đặng Trường Quang uy nghiêm hỏi.

"Tôi không sai, kiếm tiền thì có gì mà sai?"

Đặng Mạt Lị hỏi lại.

Đặng Trường Quang đen mặt, dùng đập lên mặt bàn, quản gia sợ tới mức run rẩy, không dám ngẩng đầu, Đặng Mạt Lị lại vẫn bình tĩnh như cũ, còn nở nụ cười.

"Cháu còn cười được à? Thông đồng với người ngoài lừa tiền người nhà, cháu sai hoàn toàn rồi, đừng quên cháu họ Đặng, cháu ăn cơm của nhà họ Đặng!"

Đặng Trường Quang thấy cô ấy như vậy lại càng phẫn nộ, tức giận răn dạy.

"Ông nội, tôi mới đến cái nhà này một tuần thôi, ăn cơm của ông một tuần, trước một tuần này, mẹ tôi nuôi tôi đến năm mười ba tuổi, sau đó là tôi dán hộp giấy và bện dây thừng để nuôi sống chính mình và em trai!"

Đặng Mạt Lị không kiêu ngạo không siểm nịnh mà kể rõ, những năm tháng cực khổ đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng trong giọng nói của cô không hề có sự kích động, dường như đang nói về chuyện của người khác.

"Một tuần này tôi giặt quần áo, lau bàn, lau nhà, cắt cỏ, làm không ít việc đâu, dựa mức lương của người làm trong nhà, tôi làm những việc này đã đủ mua cơm một tuần cho tôi và em trai tôi ăn rồi."

Vẻ mặt Đặng Mạt Lị trào phúng, những người hầu kia ngoài miệng thì gọi cô ấy là tiểu thư, nhưng không có lấy một chút tôn kính, còn có thể sai sử cô làm việc, chuyện này đương nhiên không trách người hầu, người hầu đều nhìn ánh mắt của chủ nhân mà làm việc, người nhà họ Đặng không để cô ấy và em trai vào mắt, người hầu tất nhiên cũng không có sắc mặt hòa nhã.

"Ai bảo cháu làm việc hả? Nhà họ Đặng chúng ta còn chưa đến mức ngay cả hai người đều nuôi không nổi!"

Đặng Trường Quang giận quá rồi, đứa cháu gái này tính tình ngang ngạnh, miệng càng cứng hơn, đến bây giờ vẫn chưa chịu nhận sai, lại còn tính sổ với ông, thật buồn cười!

Quản gia đang giả vờ làm chim cút kiên trì nói: "Lão gia, tôi đi điều tra ngay đây!"

Kỳ thật ông ta biết đám người hầu nâng cao đạp thấp, không tôn trọng hai chị em Đặng Mạt Lị, nhưng ông ta lười quản.

Nhưng không ngờ Đặng Mạt Lị lại nói ra trước mặt lão gia, thật sự nhìn không ra đấy, cô tiểu thư không có gì đáng chú ý này lại có tâm tư thâm trầm như vậy.

"Điều tra kỹ càng cho tôi, tra không ra thì ông cũng nghỉ việc luôn đi!"

Đặng Trường Quang hung hăng trừng mắt nhìn quản gia, cho dù ông ta không coi trọng hai chị em Đặng Mạt Lị cũng không đến mức ngược đãi bọn họ, cả một đám to gan lớn mật hết rồi!

Quản gia cúi đầu đi ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu.

Ánh nhìn sắc bén của Đặng Trường Quang gắt gao nhìn chằm chằm Đặng Mạt Lị, nhìn chăm chú rất lâu, nhưng Đặng Mạt Lị lại khiến ông ta rất đỗi ngạc nhiên.

Ông ta có nhiều con cháu như vậy, nhưng lại không mấy đứa có tiền đồ, thậm chí còn không dám nhận một ánh mắt của ông ta, Đặng Trường Quang kỳ thật cũng rất tiếc nuối, gia nghiệp lớn đến thế mà tìm mãi không thấy người thừa kế ra dáng, ông ta chết không sáng mắt.

Không ngờ đứa cháu gái không có gì nổi bật này vậy mà lại có được sự can đảm.

Đương nhiên, chỉ số thông minh cũng không tồi, bằng không, làm sao dám thông đồng với người ngoài cướp tiền của ông ta.

Đặng Trường Quang thật ra không tức giận đến mức đó, ông ta cố ý hỏi: "Cháu không sợ?"

"Không sợ."

Đặng Mạt Lị trả lời thành thật.

"Cháu phạm lỗi lớn như thế, không sợ ta nghiêm trị à?"

"Không sợ, ông nội không thể giết tôi, chỉ cần còn sống, không có gì đáng sợ cả."

Đặng Mạt Lị thản nhiên trả lời, dù sao trên người cô ấy mang dòng máu của Đặng Trường Quang, người ông nội này của cô ấy tuy rằng không phải người tốt, nhưng cũng chẳng đến mức giết cháu gái ruột vì bốn ngàn vạn.

Trong mắt Đặng Trường Quang có thêm một chút ý thưởng thức, ông ta càng ngày càng phát hiện ra trên người đứa cháu gái có nhiệt huyết và sự hung hăng của ông ta khi còn trẻ.

"Ta sẽ không giết cháu, nhưng ta có thể sẽ gả cháu cho một người đàn ông bại hoại đủ đường để tăng trợ lực cho gia tộc, cháu không sợ à?" Đặng Trường Quang cố ý dọa cô ấy.

Đặng Mạt Lị cười cười, đáp lại: "Có thể sống chung thì sống chung, không được cũng đầy cách để chia tay, thật sự không được nữa thì tôi có thể làm quả phụ!"

"Ha ha ha ha!"

Đặng Trường Quang cao giọng cười to, câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của ông ta, nhưng lại khiến ông ta vừa lòng cực kỳ.

"Đáng tiếc...... Cháu lại là cháu gái."

Đặng Trường Quang tiếc nuối thở dài, ông ta vẫn theo tư tưởng cũ, phụ nữ phải gả ra ngoài gia nghiệp phải để con trai và cháu trai kế thừa

Đặng Mạt Lị có ưu tú hơn nữa cũng chỉ có thể làm phụ tá cho cháu trai, không thể làm người thừa kế của ông ta được.

"Ông nội, Võ Tắc Thiên cũng là phụ nữ."

Đặng Mạt Lị nhắc nhở một câu, cô cảm nhận được sự thưởng thức của Đặng Trường Quang dành cho mình, bắt buộc bắt lấy cơ hội này, tạo cảm giác tồn tại trước mặt lão già này.

Tuy cô ấy mới chỉ ở nhà họ Đặng một tuần, nhưng cô ấy đã biết gần như toàn bộ về người nhà họ Đặng rồi, một câu thôi, tất cả đều là giá áo túi cơm.

Hiện tại, cô ấy đổi ý rồi.

Tại sao cô ấy lại phải dẫn em trai trốn ra nước ngoài?

Cô ấy cũng là người nhà họ Đặng, tại sao lại không thể làm gia chủ nhà họ Đặng chứ?

Đặng Trường Quang sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, "Cháu cũng dám nghĩ đấy, Võ Tắc Thiên là người ra sao, trong lịch sử chỉ có một người!"

"Có một thì sẽ có hai, ông coi thường phụ nữ quá đấy!"

Đặng Mạt Lị thản nhiên nói, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy phụ nữ yếu hơn đàn ông, đàn ông ngoại trừ có sức lực hơn thì còn chỗ nào hơn phụ nữ đâu?

Hơn nữa ——

"Ông nội, ông có biết tại sao lúc ban sơ nhân loại lại theo xã hội mẫu hệ không?" Đặng Mạt Lị hỏi.

"Vì sao?"

Đặng Trường Quang có chút ngây người, làm sao lại đột nhiên chuyển tới xã hội mẫu hệ rồi?

"Bởi vì chỉ có phụ nữ mới có thể cam đoan đứa trẻ được sinh ra là con ruột của mình!"

Đặng Mạt Lị rất còn thật sự trả lời.

Đặng Trường Quang mất một hồi lâu mới phản ứng lại được, vừa tức giận vừa buồn cười, đây là kiểu ngụy biện gì chứ!

"Nói hươu nói vượn, ta hỏi cháu, cái cô Đường kia cháu quen kiểu gì vậy?"

Khuôn mặt nghiêm túc của Đặng Trường Quang bị phá vỡ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, ông ta không thể thua khí thế của tiểu bối.

"Cô Đường là ân nhân của tôi và em trai."

Đặng Mạt Lị không hề giấu diếm, kể lại chuyện Đường Niệm Niệm cứu em trai khi vượt biển.

"Nhà họ Đường có chút thú vị đấy!"

Đặng Trường Quang nở nụ cười, nhà họ Đường nói con gái ở nước ngoài sống, ngay từ đầu ông ta cũng không tin, nhưng lại không liên tưởng đến nội địa, chẳng qua, chuyện đó không liên quan đến ông ta, ông ta chỉ cần tiền.

"Cháu đi tìm cô Đường Niệm Niệm kia đến đây, bảo cô ta trả tiền lại, với cả tiền trong tay cháu nữa, đều giao hết ra đây!"

"Tôi và chi Niệm Niệm kiếm tiền đúng theo quy tắc, ông nội ngài làm nhà cái sẽ có chuẩn bị sẵn tâm lý thua cuộc, thắng được thì cũng phải thua được!"

Đặng Mạt Lị từ chối, tiền cô ấy kiếm bằng bản lĩnh của mình, dựa vào đâu mà phải nộp lên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play