Cổng chính căn cứ có thủ vệ trang bị súng ống đầy đủ đứng gác, Đường Niệm Niệm điền tên và thông tin, sau đó tiến vào căn cứ. Cô không biết, trước lúc này, mọi chuyện trong nhà họ Đường đều đã được tra rõ, ngay cả chuyện bên hội quảng giao và nhà Đường Cảnh Lâm quen biết nhau cũng đã được tra rõ.
"Đồng chí Đường, mời qua bên này, kỹ sư Chương đang chờ cô!"
Đồng chí đón cô rất khách khí, đồng chí đó dẫn cô đi tìm lão Chương. Đường Niệm Niệm nhìn sơ một vòng đã nhớ kỹ địa hình của căn cứ, căn cứ này có lẽ là dựng lên tạm thời, điều kiện rất đơn sơ, hơn nữa lưng tựa núi lớn, thuộc địa hình dễ thủ khó công.
Cô còn thấy loáng thoáng bộ đội đóng quân trên núi, hạng mục bí mật này của lão Chương quan trọng hơn cô tưởng một chút.
Đường Niệm Niệm được dẫn vào một văn phòng tập thể, trong văn phòng có mười mấy bàn làm việc. Lão Chương cũng ở đây, mọi người trong phòng đều bẩn thỉu, gương mặt khô vàng, dưới mắt có quầng thâm, trông rất uể oải.
Lão Chương cũng thế, đã gầy hơn lúc ở Đường Thôn không ít.
"Con nhóc Niệm!"
Lão Chương chạy bộ đi qua, ôm Đường Niệm Niệm.
"Lại đây, ông giới thiệu cho cháu!"
Lão Chương giới thiệu rành mạch mỗi người trong phòng làm việc cho cô, những nhà khoa học này đều lễ phép nhẹ gật đầu, không có nói chuyện với cô, Đường Niệm Niệm cảm thấy bọn họ vừa xa cách, vừa có khinh thường.
Cô không cảm thấy bất ngờ, người như cô tựa như là một cá nhân liên quan từ trên trời rơi xuống, bị xa lánh là rất bình thường.
"Bé Niệm, hai người này là trợ thủ của ta, Tạ Văn Lâm, Nghê Quân Lan."
Lão Chương giới thiệu hai trợ thủ của ông ấy, một nam một nữ, đều rất trẻ trung, người nam đeo mắt kính, khí chất hào hoa phong nhã, trên khuôn mặt mỉm cười, chủ động vươn tay ra, nói: "Hoan nghênh đồng chí Đường!"
Đường Niệm Niệm bắt tay với anh ấy, sau đó chuyển sang trước mặt Nghê Quân Lan, lễ phép định bắt tay với đồng nghiệp mới.
Ánh mắt Nghê Quân Lan khinh thường, hơi hếch cằm, muốn làm ngơ Đường Niệm Niệm, một cá nhân liên quan đi cửa sau thôi, cô ấy không thèm để vào mắt.
Lão Chương có chút sa sầm, trong lòng càng thêm không ưa Nghê Quân Lan, năng lực thường thường, nhưng rất kênh kiệu. Ông ấy phải nói một tiếng với cấp trên, điều cô Nghê này đi, ông ấy không cần loại trợ thủ chỉ biết tự cao tự đại này.
Đường Niệm Niệm cảm nhận được ác ý của người phụ này, bèn rút tay về. Sau này có lẽ không cần chú ý đến tên họ Nghê này, thật tốt, lại xóa bỏ một mối xã giao không cần thiết.
Nghê Quân Lan tự cho là mình đã ra oai phủ đầu với Đường Niệm Niệm. Cảm thấy đã để cô chịu dạy dỗ thì đưa tay ra, nghĩ rằng vẫn phải cho lão Chương chút mặt mũi. Nhưng cô ta đã nằm vào không khí, Đường Niệm Niệm đã rút tay về rồi, tay Nghê Quân Lan cứng đơ giữa không trung, hết sức khó xử, sắc mặt của cô ta trở nên hết sức khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, sau đó mới thu tay về.
"Có việc gì cần làm?"
Đường Niệm Niệm kể cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta, một kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng thôi. Đấu đá với loại người này sẽ hạ thấp thân phận của cô.
"Trên đường tới đây cháu đã vất vả rồi, đi nghỉ trước đi. Nghiên cứu sinh, cậu dẫn bé Niệm đến ký túc xá."
Lão Chương không bảo Nghê Quân Lan dẫn, mà là bảo Tạ Văn Lâm dẫn.
"Không cần nghỉ ngơi, cứ giao việc cho cháu đi, làm xong sớm chút thì cháu sớm về nhà chút!"
Đường Niệm Niệm không hề mệt mỏi, cô muốn làm xong việc nhanh hơn chút, cô còn phải đăng ký kết hôn với Thẩm Kiêu nữa.
Lão Chương thấy tinh thần của cô quả thật không tệ, ông ấy không khách khí nữa. Ông ấy lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo, trong tờ giấy đó có viết mấy cái công thức, còn có mấy tổ số liệu.
"Đây là thứ làm vướng mắc bọn ta nửa tháng nay, số liệu mỗi người tính ra đều khác nhau. Hơn nữa số liệu cùng một người tính tới tính lui cũng khác, không có tổ nào đúng."
Lão Chương cười khổ, điều kiện căn cứ quá lạc hậu, chỉ có một chiếc máy tính cũ kỹ, người toàn căn cứ đều nhìn chằm chằm chiếc máy tính này, thời gian đến phiên mỗi người dùng là có hạn, hoàn toàn không đủ dùng.
Cho nên, tính toán số liệu chủ yếu dựa vào bàn tính và tính trên giấy, số giấy nháp bọn họ đã dùng nửa tháng này xếp chồng lên cũng phải cao vài mét rồi, mọi người ăn ngủ đều ở văn phòng, chỉ hận không thể bẻ một giờ đồng hồ thành ba giờ đồng hồ mà dùng, nhưng số liệu vẫn cứ không tính ra được, nghiên cứu cũng kẹt lại ở đây, dậm chân tại chỗ.
Tất cả mọi người đều sốt ruột mà, thời hạn của hạng mục này quá eo hẹp rồi, theo tiến độ trước mắt mới chỉ hoàn thành một phần tư, một nhóm số liệu nho nhỏ thôi đã kẹt mất nửa tháng, dựa trên tiến độ này, chỉ sợ không thể hoàn thành đúng kỳ hạn, sẽ kéo chân sau của quốc gia mất.
"Bé Niệm, có biết gảy bàn tính không?" Lão Chương hỏi.
"Không quen tay lắm, cháu tính trên giấy là được rồi."
Đường Niệm Niệm lắc đầu, rất thành thật trả lời, kiếp trước cô chủ yếu dùng máy tính, loại công cụ cũ kỹ như bàn tính, cùng lắm cô chỉ có thể tính cộng từ một đến một trăm, cái khác không được.
"Bang bang bang......"
Một đợt tiếng gảy bàn tính dễ nghe truyền đến, Đường Niệm Niệm nhìn qua, một người đàn ông hai tay hoạt động liên tục, gảy hạt châu trên bàn tính nhanh đến độ tạo ra ảo ảnh, cái bàn tính anh ta đang dùng cũng lớn đến lạ thường, so với bàn tính bình thường dài gấp hai.
"Bàn tính còn không biết dùng, tới làm gì!"
Nghê Quân Lan nói thầm một câu, âm thanh rất nhỏ, nhưng Đường Niệm Niệm có thể nghe thấy, cô không thèm để ý, sắp kết hôn rồi, thấy máu là điềm xấu, cô phải kiềm chế một chút.
"Cháu cần một cái văn phòng riêng, không thể để người khác quấy rầy."
Đường Niệm Niệm đưa ra yêu cầu, trong không gian của cô có máy tính, không cần phải khổ cực ngồi tính tay.
"Tiểu Tạ, cậu đi sắp xếp đi!"
Lão Chương giao việc này cho Tạ Văn Lâm, ông có lòng tin với Đường Niệm Niệm, lúc còn ở Đường Thôn ông đã phát hiện ra con bé này có năng lực tính toán siêu mạnh, tuyệt đối là thiên tài toán học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT