Đường Hồng Hạnh nghe người chị em đó nói, chị họ cô ta trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ba bữa cơm nước no bụng cũng là vấn đề, từ lúc chị họ gả cho công nhân mỏ than, cuộc sống trong nhà liền càng ngày càng tốt.

Hàng năm chị họ đều sẽ gửi phiếu lương thực ăn không hết về nhà, một năm có thể gửi đến mấy trăm cân, mỗi tháng còn gửi mười đồng tiền, Đường Hồng Hạnh đã từng gặp người chị họ kia, mặc quần áo mới, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn trước kia không ít.

Đường Hồng Hạnh nghe người chị em nói, trong đơn vị của chồng người chị họ này có rất nhiều lưu manh không lấy được vợ, trước kia chị họ còn muốn giới thiệu người chị em đó cho công nhân mỏ than, nhưng cô ta từ chối, bày tỏ không muốn rời xa quê.

Cho nên, khi Đường Hồng Hạnh tìm tới người chị họ kia, bày tỏ muốn gả đến mỏ than, hi vọng chị họ tìm cho cô ấy một người đàn ông đáng tin cậy.

Hiệu suất làm việc của người chị họ này rất cao, cùng ngày liền gửi điện báo cho một lão nam nhân có quan hệ không tệ với chồng chị ấy, bảo anh ta mau chóng tới cưới vợ, người đàn ông ế vợ này lớn hơn Đường Hồng Hạnh mười hai tuổi, làm việc dưới hầm quanh năm nên có vẻ già, Nhưng mà anh ta rất có thành ý, mua không ít thứ, còn nói tiền lương mỗi tháng của anh ta đều đưa cho Đường Hồng Hạnh quản.

Đường Hồng Hạnh một lòng chỉ muốn gả ra ngoài, vậy mà đồng ý vụ hôn nhân này, thế là, mười sáu tháng giêng, lão nam nhân này liền xách theo lễ vật tới cửa bái kiến vợ chồng đại đội trưởng.

Vợ chồng đại đội trưởng bị đánh trở tay không kịp, tức giận đến mức đại đội trưởng ngay cả cửa cũng không cho người đàn ông này đi vào, lễ vật cũng ném đi, bày tỏ kiên quyết không đồng ý hôn sự.

Nhưng Đường Hồng Hạnh quyết tâm muốn gả, cô ấy trộm sổ hộ khẩu, còn có con dấu của đại đội trưởng cùng người đàn ông kia đi công xã đăng ký kết hôn, sau khi đại đội trưởng biết được thì đã trễ.

Ông ấy cũng không muốn xen vào chuyện của đứa con gái bất hiếu này nữa, chỉ nói với Đường Hồng Hạnh: "Về sau đừng trở về nữa, tôi và mẹ cô chỉ coi như uổng công nuôi dưỡng cô, cô tự giải quyết cho tốt đi!"

Mười tám tháng giêng, Đường Hồng Hạnh liền cùng người đàn ông kia đi tỉnh Cán, ngay cả rượu mừng cũng không tổ chức.

Lúc Đường Niệm Niệm biết tin tức này đã là vài ngày sau.

“Ngu, công việc ở nhà máy vớ cũng không cần, còn muốn gả xa như vậy, người đàn ông kia còn già hơn bác ba con, cũng không biết Hồng Hạnh ưng cái gì ở cậu ta!"

Trên bàn cơm, bà cụ Đường lại nhắc đến Đường Hồng Hạnh, thực sự không nghĩ ra.

"Ưng anh ta già, ưng anh ta không tắm rửa đó!"

Đường Niệm Niệm thốt ra, bằng không còn có thể ưng cái gì?

Đường Hồng Hạnh này và Đường Ngũ Cân không hổ là chị em họ, ngu ngốc y như nhau.

Bà cụ Đường thở dài, từ nay về sau không nhắc đến Đường Hồng Hạnh trong nhà nữa, con gái đã gả đi như bát nước hắt ra ngoài, không nhắc đến nữa.

Nhưng Đường Hồng Hạnh lại luôn muốn tạo ra một chút cảm giác tồn tại, mỗi tháng đều sẽ gửi một bao hàng trở về, có phiếu lương thực, còn có phiếu vải, hoặc là một chút đặc sản nơi đó, có lẽ là để chứng minh cô ấy sống rất tốt.

Vợ chồng đại đội trưởng xưa nay không gọi điện thoại cho con gái ở bên kia, cũng không viết thư, chỉ coi như không có sinh ra đứa con gái bất hiếu này, những vật kia bọn họ cũng không dùng, trong nhà hiện tại có điều kiện, căn bản không thiếu những vật kia.

Năm 77 bề bộn nhiều việc, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại đến đoan ngọ, chẳng mấy chốc là đến sinh nhật của Đường Niệm Niệm, cô đã nói với Thẩm Kiêu, qua sinh nhật của cô sẽ đi lĩnh chứng.

Nhưng vừa qua khỏi đoan ngọ, Đường Niệm Niệm liền nhận được điện thoại của lão Chương.

Mùa xuân lão Chương liền đi sở nghiên cứu khoa học, về sau không liên lạc với cô nữa, bộ trưởng Ngưu nói là dự án nghiên cứu bí mật, không thể nói với bên ngoài, Đường Niệm Niệm liền không hỏi thêm.

"Bé Niệm, cháu có thể sắp xếp được thời gian rảnh không?" Lão Chương cười hỏi.

"Muốn rảnh thì rảnh, có chuyện gì sao?"

Đường Niệm Niệm nói đùa, nhà máy máy móc bên kia phải tới cuối năm mới có thể đi vào hoạt động, nhà máy vớ cùng nhà máy hàng mỹ nghệ đều vận hành bình thường, hiện tại cô vẫn có chút thời gian nhàn rỗi.

"Bên này của ta có chút vấn đề, cần cháu hỗ trợ, cháu có thể tới một chuyến không?" Lão Chương nói ra ý đồ.

"Dự án bí mật kia của ông?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Đúng, ta cần trợ thủ, thời gian quá gấp, trợ thủ phía trên đưa cho ta không đủ, ta đã đề cử cháu với tổ chức rồi." Lão Chương cười nói.

"Những cái kia mà ông làm liên quan đến bí mật quốc gia, nếu như cháu dính vào sẽ có phiền phức hay không?"

Đường Niệm Niệm không muốn cho lắm, biết được càng nhiều thì chết càng nhanh, cho dù cô có lợi hại hơn nữa, cũng chơi không lại quốc gia.

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của lão Chương, ông ấy cười một đỗi mới nói: "Sẽ không, ta đã nói rõ tình huống của cháu với bên trên, bên trên đã đồng ý, chứng tỏ cháu không có vấn đề, yên tâm đi!"

Dự án bí mật này của ông ấy dính đến quân công, mỗi một người tham gia nghiên cứu đều sẽ trải qua kiểm tra nhiều lần, bảo đảm không có vấn đề, mới cho phép tiến vào tổ nghiên cứu phát minh.

"Bé Niệm, bên này của ta thật sự rất thiếu người làm, quốc gia hiện tại quá khó khăn, rất cần phải có lực lượng vũ trang cường đại làm hậu thuẫn."

Lão Chương nói những lời này là thật lòng thật dạ, ông ấy sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, quá rõ ràng nỗi khó khăn của quốc gia, nước yếu không ngoại giao chính là nói Hoa Hạ thời điểm này.

Không có quốc phòng cường đại làm hậu thuẫn, Hoa Hạ ở trên quốc tế căn bản không ngóc đầu lên được, tham gia hội nghị ngoại giao cũng kiên cường không nổi, lúc đối mặt với thái độ phách lối của quốc gia phương tây cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khóc thầm.

Lạc hậu thì sẽ bị đánh, chủ tịch nói không sai chút nào.

Đường Niệm Niệm bị thuyết phục, mặc dù cô không có lương tâm, nhưng cũng hi vọng quốc gia có thể mạnh lên, hiện tại quá yếu.

"Cháu đi bây giờ hả?"

"Đúng, bây giờ luôn, ta phái người tới đón cháu!"

Lão Chương vui vẻ đến mức cách điện thoại cũng có thể cảm giác được, Đường Niệm Niệm cũng âm thầm cong khóe miệng, còn nói: "Tiền lương không thể thiếu."

Cho dù có yêu nước, cô cũng không làm không công.

"Tạm quyết định tiền lương là một trăm hai, hơi ít một chút, chờ bé Niệm cháu làm ra thành tích, để bọn họ lau mắt mà nhìn, ta sẽ xin thêm tiền lương cho cháu!" Lão Chương cười nói.

Ông ấy biết rõ thực lực của bé Niệm hơn bất cứ ai, cô nhóc này là thiên tài chân chính, khả năng tính toán quá trâu bò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play