Chính là giao thừa năm nay, Đường Thôn sẽ xảy ra một chuyện lớn, một bé trai mười hai tuổi trong thôn nhảy sông, còn để lại huyết thư, máu đẫm từng con chữ, cũng khiến người cả thôn đều phẫn nộ.

Người nhảy sông chính là Vu Tùng Bách.

Trên huyết thư cậu bé để lại chỉ viết một câu ---

“Cha, con chết rồi, sẽ không ăn cơm trong nhà nữa, phần lương thực dư đó cho chị, xin cha khai ân, đừng ép chị gả cho tên ngốc đó, nếu cha không làm được, con làm ma cũng sẽ không tha cho cha!”

Bức huyết thư này rất nhiều lỗi chính tả, viết méo mó, nhưng mỗi chữ đều giống như đinh, đâm sâu vào tim người cả thôn.

Đường Thôn của xã hội mới thế mà còn xảy ra loại chuyện bi thảm trần đời này, danh tiếng của Đường Thôn đều bị vợ chồng Vu Tiền Tiến này phá hoại.

Đại đội trưởng đích thân làm chủ, hủy mối hôn sự của Vu Tịch Mai, còn bắt Vu Tiền Tiến cho Vu Tịch Mai đi học trở lại, còn Hà Quế Hương ép chết con kế cũng bị đại đội trưởng phạt đi quét dọn nhà vệ sinh một năm.

Có sự áp chế của đại đội trưởng và người cả thôn đều đang giám sát, Hà Quế Hương và Vu Tiền Tiến không dám ngược đãi Vu Tịch Mai nữa, cũng vì vậy, Vu Tịch Mai mới có thể thành công tốt nghiệp cấp ba, vừa hay đúng lúc khôi phục kỳ thi đại học.

Vu Tịch Mai có thành tích ưu tú, thi đỗ đại học Phúc Đán, sau khi tốt nghiệp, cô bé trở thành tác giả ưu tú, coi như là công thành danh toại.

Nhưng Vu Tịch Mai ở giá cả đời, cũng không phụng đưỡng vợ chồng Vu Tiền Tiến và Hà Quế Hương, chỉ là thanh toán tiền sinh hoạt mười mấy năm của hai chị em, sau đó không gửi thêm một xu nào nữa.

“Nếu tôi nuôi các người, tôi làm sao xứng với em trai?”

Vu Tịch Mai nói như vậy với hai vợ chồng không biết xấu hổ tìm tới cửa đòi tiền này, cô ấy vĩnh viễn nhớ như in sáng mùng một tết, thi thể lạnh băng của em trai được vớt lên, không còn gọi cô ấy là chị nữa.

Hơn nữa cuộc đời của Vu Tịch Mai sống không hạnh phúc, cô ấy viết sách kiếm được không ít tiền, nhưng cô ấy luôn sống cuộc sống kham khổ, chưa từng ăn thịt, ăn chay cả đời, quần áo cũng là một chiếc mặc mấy chục năm, rất ít khi mua đồ mới, nơi cô ấy sống cũng rất thanh vắng, giống như khổ hành tăng vậy.

Có lẽ cô ấy đang trừng phạt chính mình, như vậy trong lòng cô ấy mới dễ chịu hơn, nhưng cho dù như vậy, Vu Tịch Mai cũng không có được thoải mái, chưa tới năm mươi đã tự sát, trên di thư viết là ---

“Tôi đi tìm mẹ và em trai đây!”

Trước khi chết, cô ấy dùng toàn bộ tài sản sáng lập quỹ công ích, tài trợ những đứa trẻ nghèo khổ không có điều kiện đi học.

Đường Niệm Niệm thở dài, sự tổn thương từ gia đình, cả đời cũng không thể tiêu tan nhỉ?

Hai chị em Vu Tịch Mai này, thật đáng thương.

Bà cụ Đường càng nghĩ càng tức, mắng: “Đồ xấu xa đáng chết Hà Quế Hương này, làm loại chuyện thất đức này, cũng không sợ bị trời đánh!”

“Đây là hôn nhân sắp đặt, bác ba phải quản!” Đường Niệm Niệm nói.

Nếu cô đã gặp được, vẫn phải quản một chút.

“Bà đi tìm nó nói chuyện.”

Bà cụ Đường đồng ý, nhưng không lạc quan.

Một là loại chuyện nhà này không thể phân bua rõ ràng, cho dù là đại đội trưởng cũng khó mà quản được.

Hai là loại phụ nữ như Hà Quế Hương, vô lại không ai bằng, còn mặt dày vô sỉ, cực khó đối phó!

Nhưng cô bé Vu Tịch Mai này quả thực đáng thương, bà cụ Đường cũng không nhìn nổi nữa, quyết định đi nói một tiếng với đại đội trưởng.

Còn có một nguyên nhân, chính là bây giờ đời sống trong nhà đã khá lên, bà cụ Đường luôn lo lắng cuộc sống tốt đẹp này sẽ biến mất, lại quay về cuộc sống cơ cực ngày trước, cho nên bà ấy phải học theo vợ địa chủ trước đây, sửa cầu lót đường, hành thiện tích đức!

Bây giờ bà ấy vẫn chưa có năng lực sửa cầu lót đường, nhưng ra tay giúp đỡ đứa trẻ đáng thương, bà cụ Đường vẫn có thể làm được.

Chỉ là bà cụ Đường còn chưa ra cửa liền nghe thấy tiếng chửi khó nghe.

“Khoe khoang nhà bà trứng gà nhiều đường đỏ nhiều à, có tiền như thế sao không lấy ra cho người cả thôn ăn! Người nhà tôi liên quan gì tới bà già chết bằm bà, hừ, còn trứng gà nấu đường đỏ, sao bà không nấu thịt rồng!”

Người mắng chửi chính là Hà Quế Hương, tiếng chửi gần như vậy, rõ ràng là cố ý nhắm vào nhà họ Đường.

Bà cụ Đường lập tức đen mặt, kéo cửa ra xông ra, chửi đổng lên: “Hà Quế Hương, con quỷ thất đức không có lương tâm, cũng không sợ mẹ ruột Tịch Mai nửa đêm canh ba tìm mày tính sổ!”

“Chuyện nhà nhà tôi liên quan gì tới bà, bà có tiền sao không lấy ra nuôi chúng đi? Nói mồm vài câu ai chẳng biết nói, bà đây nói còn hay hơn bà, bà thương hại chúng, bà lấy tiền ra đi!”

Hà Quế Hương cũng không phải dạng vừa, chống nạnh, chửi còn to hơn bà cụ Đường.

Dù sao việc trong xưởng cũng không tới lượt bà ta, bà ta mới lười nịnh nọt bà già này!

“Vu Tiền Tiến, mày chết rồi à? Tịch Mai và Tùng Bách là con ruột mày, trên người chúng chảy dòng máu của mày, mày thật sự muốn bức chết con gái ruột của mày sao?”

Bà cụ Đường tức điên, chỉa mũi súng chửi Vu Tiền Tiến đang chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play