Nếu Niệm Niệm lựa chọn Hương Giang, đó cũng là chuyện thường tình, ai không muốn sống sung sướng chứ?

“Đến đó làm gì? Nơi bé tí như thế, chen chúc muốn chết.”

Đường Niệm Niệm tỏ vẻ ghét b ỏ, cô không có hứng thú tới Hương Giang sống chút nào.

Trước đây cô thường tới Hương Giang công tác, kinh tế phát triển thật, nhưng thành phố ngột ngạt cũng là thật.

Quán ăn nhỏ tới mức ngay cả quay người cũng khó, phòng khách sạn cũng nhỏ, giống như thế giới nhỏ vậy, cái gì cũng nhỏ, người bình thường sống ở đó quá gian nan, ngoài người có tiền.

“Em thật sự không đi?”

Đường Kiến Thụ thở phào trong lòng, nhưng lại cảm thấy đáng tiếc.

Anh ta không nỡ em họ, nhưng lại hi vọng cô có thể sống sung sướng, không cần ở lại thôn chịu khổ.

“Tai điếc à? Nghe không hiểu tiếng người?”

Đường Niệm Niệm thiếu kiên nhẫn, tức giận tát một bạt tai tới, đã nói không đi rồi, còn hỏi mãi, đúng là gợi đòn.

Một bạt tai vỗ đầu Đường Kiến Thụ ong ong, nhưng anh ta lại cười ngốc, trong lòng hoàn toàn an tâm.

Còn một ngày nữa là chính thức trưng bày ở hội quảng giao, tất cả bên tham gia trưng bày đều rất hưng phấn, mong chờ chính thức khai triển.

Hai ngày nay, Đường Niệm Niệm và gia đình Đường Cảnh Lâm lại gặp mặt mấy lần, nhưng đều nói chuyện ở trước mặt rất nhiều người, chỗ Triệu Phương Hoa cũng vậy, nói chuyện không đóng cửa phòng.

Lại qua một ngày, cuối cùng cũng triển khai, thương khách tham gia chỉnh tề tiến vào sảnh trưng bày, Đường Niệm Niệm bọn họ đã bố trí xong trước một ngày, vị trí triển lãm phân cho cô ở góc xó, nơi nhón chấn lên cũng không nhìn thấy, hơn nữa vị trí không lớn, miễn cưỡng có thể chen được bốn năm người.

Đường Niệm Niệm bảo Đường Kiến Thụ và Chu Quốc Khánh đợi ở chỗ trưng bày, cô còn kiêm phiên dịch, không thể lấy lương không được.

Giúp giới thiệu sản phẩm của các đơn vị khác cho mấy thương nhân nước ngoài, còn bàn được mấy đơn đặt hàng, cổ họng Đường Niệm Niệm đã bốc khói rồi, những đơn đặt hàng này đều là của nhà xưởng khác, xưởng kẹp tóc và xưởng đồ thủ công của cô không bàn được đơn đặt hàng nào.

Đường Kiến Thụ bọn họ đã ngồi tới tê mông, nhìn nhà xưởng khác đông như trẩy hội, thương nhân nước ngoài nối đuôi không ngừng, ngưỡng mộ cực kỳ, lại lo lắng họ tới tham gia lần này không lấy được một đơn đặt hàng nào, sau này không có tư cách tham gia nữa.

“Ngồi chờ chết chắc chắn không được, phải chủ động xuất kích, Kiến Thụ, cậu biết nói tiếng tây không?” Chu Quốc Khánh không ngồi yên được nữa, quyết định đi ra dạo thử.

Đã trôi qua một buổi sáng rồi, còn tiếp tục ngồi như vậy sẽ lãng phí một ngày mất.

Đường Mãn Đồng cũng nghĩ như vậy, tuy hội quảng giao kéo dài gần một tháng, nhưng cùng lắm thương nhân nước ngoài chỉ ở mấy hôm nay, lãng phí một giờ ông ấy cũng xót.

“Theo Niệm Niệm học vài câu, nói không tốt.” Đường Kiến Thụ hơi ngơ ngác, anh ta cũng chỉ biết nói hello bye bye, còn có good morning.

“Cậu dạy chúng tôi, tôi và Mãn Đồng đi chiêu lãm mấy người tây tới, chúng ta không thể ôm cây đợi thỏ, như vậy khi nào mới có thể kéo được đơn đặt hàng.”

Khát vọng thắng thua của Chu Quốc Khánh bị k1ch thích tới cao trào, tuy xưởng kẹp tóc không còn lo đơn đặt hàng trong nước, đơn đặt hàng nước ngoài cũng xếp tới năm sau, nhưng nếu không nhận được đơn nào từ hội quảng giao, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo, anh ta không thể mất mặt được.

Đường Kiến Thụ dùng tiếng trung phiên dịch mấy câu tiếng anh mình biết viết lên giấy.

“Hou a diu xin chào, queo com chào mừng, queo đon gút rất tốt, bye bye tạm biệt…”

Năng lực học tập của Chu Quốc Khánh và Đường Mãn Đồng không tồi, tuy nói tiếng anh bồi nhưng đã học được trong thời gian ngắn.

“Tiếng tây cũng chỉ như vậy mà, còn không khó học bằng tiếng Ôn Châu, được rồi, chúng ta đi kéo khách, cậu ở đây đợi tiếp khách!”

Hai người lập tức tràn đầy tự tin, chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi kéo khách.

Đường Kiến Thụ ngoan ngoãn ngồi đợi khách tới, còn lấy hết toàn bộ hàng mẫu ra, lần lượt bày ra bàn.

Tuy đây là lần đầu tiên Chu Quốc Khánh tham gia hội quảng giao, nhưng mắt nhìn của anh ta rất tốt, là bản lĩnh được luyện ra khi vào nam ra bắc bán kẹo gõ trước đây, có thể từ cách ăn mặc và biểu cảm của đối phương, suy đoán thân phận của đối phương, và cả suy nghĩ thật sự trong lòng.

Anh ta và Đường Mãn Đồng chuyên môn chọn ở những chỗ trưng bày đồ thủ công, nơi đó mới là khách hàng cùng loại, hơn nữa hai người chia nhau hành động, không đi chung.

Đợi sau khi khách nước ngoài rời khỏi chỗ trưng bày, Chu Quốc Khánh tiến lên, cười lộ ra tám cái răng to, nhiệt tình nói: “Hou a diu, queo com, tôi là người của nhà máy Giai Lệ, com hia…”

Chu Quốc Khánh nói tiếng anh không ra tây ra tàu, kéo mấy thương nhân nước ngoài tới chỗ trưng bày của mình.

Thực ra mấy thương nhân nước ngoài đó nghe không hiểu, nhưng Chu Quốc Khánh quá nhiệt tình, vừa nói vừa múa may, còn lấy ra vài hàng mẫu kẹp tóc, lập tức thu hút bọn họ.

Đợi khi nhìn thấy các hàng mẫu bày trên bàn, mắt của mấy thương nhân nước ngoài này đều sáng lên, liên tục nói ‘GOOD’.

“Yes, gút gút, queo đon gút!”

Chu Quốc Khánh cười không khép được miệng, còn thi thoảng giơ ngón cái lên, biểu thị sản phẩm của anh ta tuyệt đối là số một.

Tuy anh ta nghe không hiểu lời của những người tây này, nhưng biết chắc chắn người ta rất hài lòng, tám chín phần mối này có thể bàn được.

Anh ta và Đường Kiến Thụ dùng tiếng anh bồi, cộng thêm bốn tay múa may, bàn được mối làm ăn này, Đường Kiến Thụ đi gọi Thượng Quan Tĩnh, bảo cô ấy giúp ký hợp đồng.

“Đường Niệm Niệm không ở đây?”

Thượng Quan Tĩnh rất kinh ngạc, hai người này ngay cả tiếng anh cũng không biết, làm sao bàn chuyện làm ăn?

“Cô ấy bận, đồng chí Thượng Quan, cô phí tâm ký hợp đồng này rồi.” Chu Quốc Khánh cười ha ha nói.

Tuy chỉ là đơn đặt hàng hơn sáu vạn, nhưng đây là đơn hàng anh ta tự bàn được, cảm giác thành tựu ngập tràn, cũng tự tin hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play