Thím Trương không khỏi cười lên, trong mắt đầy nước mắt, nói: “Nếu cháu thích ăn, sau này mỗi ngày thím đều nấu cho cháu ăn, vậy trước đó thím về quê ở vài ngày có được không? Đã lâu rồi thím chưa về nhà.”

“Tùy thím ở bao lâu cũng được, trước khi đến thì nhớ gọi điện cho cháu, cháu cho thím biết địa chỉ.”

Đường Niệm Niệm lấy giấy bút, viết số điện thoại liên lạc, đưa cho thím Trương.

“Ừ, thím đến trạm xe lửa đây, đến lúc đó thím sẽ đến Thượng Hải tìm hai đứa.”

Thím Trương dụi mắt một cái, bà ấy không ngờ cuối cùng Thẩm Kiêu sẽ thu nhận bà ấy, đứa nhỏ này từ trước đến giờ đều là mặt lạnh, nhưng trong lòng lại rõ ràng, biết rõ người nào đối tốt với mình.

“Thím chỉ làm việc ở Bắc Kinh, chưa từng qua phương Nam, nhờ vào phúc của hai đứa, thím còn được tới Thượng Hải để mở rộng tầm mắt một chút.”

Thím Trương vô cùng mong chờ được tới Thượng Hải, nếu vậy thì sau này khi bà ấy về thôn sẽ có vốn liếng để khoác lác, ngay cả đại đội trưởng của thôn bọn họ cũng chưa từng đi tới Thượng Hải.

Đường Niệm Niệm kín đáo đưa cho bà ấy hai mươi tệ, để bà ấy mua đồ trên đường, thím Trương sống chết không chịu, bà ấy không thiếu tiền, những năm nay ở nhà họ Thẩm làm việc, bà ấy kiếm được không ít tiền.

Nhưng thím Trương lại không cố chấp bằng Đường Niệm Niệm, đành phải nhận lấy, Thẩm Kiêu lái xe đưa bà ấy đến trạm xe lửa, còn đổi thành giường nằm cho bà ấy, khiến thím Trương cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Tiễn thím Trương xong, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu về lại nhà họ Thẩm, Thẩm Chí Viễn nhận số tiền hối lộ quá lớn, nửa đời sau chỉ có thể ngồi chờ ở trong tù, nhà cửa bây giờ là của Thẩm Kiêu.

Bọn họ đến Bắc Kinh đã được nửa tháng, Chu Hồng Xương đang kéo dài chút hơi tàn, thời gian hôn mê nhiều, còn thời gian tỉnh táo thì ngắn, ông ta nghe được chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Thẩm từ chỗ con trai cả, còn biết Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đã sớm tới Bắc Kinh.

Ông ấy chợt hiểu ra gì đó, phun ra một ngụm máu lớn, đôi mắt trừng lớn, kêu lên: “Là bọn chúng…”

Lời còn chưa nói hết, Chu Hồng Xương đã tắt thở.

Rốt cuộc ông ta cũng nhận ra là ai đối phó với nhà họ Chu nhưng đã muộn.

Ngay cả di ngôn Chu Hồng Xương cũng không kịp để lại, đã nuốt hận mà đi.

Nhà họ Chu giống như trời sập, loạn thành một đoàn, Chu Hưng Hoa và Chu Hưng Gia hoàn toàn không làm được việc gì, có lẽ phía trên sẽ nể tình công lao ngày xưa của Chu Hồng Xương mà chừa lại mặt mũi.

Trong tang lễ của Chu Hồng Xương, có rất nhiều người quyền cao chức trọng đến, Chu Tư Lượng ngồi trên xe lăn, có cả anh em Chu Hưng Hoa, nhà họ Chu lớn như vậy chỉ còn lại mấy người bọn họ.

“Nén đau buồn, bảo trọng!”

Những người tham gia lễ truy điệu đều nói như vậy với người nhà họ Chu, nét mặt bi thương nặng nề, giống như thật sự đau buồn vì Chu Hồng Xương qua đời, chuyện này khiến cho người của họ Chu sinh ra một loại ảo giác, rằng phía trên vẫn quan tâm đ ến nhà họ Chu bọn họ, sẽ không vì chuyện ông cụ qua đời mà lạnh nhạt với bọn họ.

Anh em Chu Hưng Hoa đặt trái tim đang treo lơ lửng xuống, chỉ cần phía trên còn nhớ tới cha của bọn họ là được, nhất định có thể đảm bảo vinh hoa cả đời của bọn họ.

Chu Tư Lượng lại không lạc quan được như vậy, trước khi Chu Hồng Xương chết, đã giao phó không ít chuyện cho ông ta, ông ta biết rõ tình cảnh hiện tại của nhà họ Chu giống như đi trên băng mỏng, vô cùng nguy hiểm.

Dù nhà họ Chu sau này chắc chắn vẫn mạnh nhà bình thường một chút, nhưng Chu Tư Lượng không can tâm, rớt từ trên trời xuống đất, ông ta không chịu nổi lần tuột dốc này.

Ông ta vẫn còn nghĩ tới thuốc thần của nhà họ Đường, cơ thể ông ta sẽ khôi phục, sau đó trở về quân đội.

Nhưng ông ta không có chút quyền lợi nào sao tìm được thuốc thần đây?

Tang lễ của Chu Hồng Xương vừa kết thúc, Chu Tư Lượng đã ngồi không yên, muốn đi tìm mấy người ông cụ đã giao phó trước khi chết.

Những người này trước kia đều là cấp dưới của Chu Hồng Xương, đều từng được ông ta đề bạt, coi như đã chịu ân huệ của Chu Hồng Xương, Chu Tư Lượng muốn tìm những người này để hợp tác, sau khi tìm thấy kho báu của nhà họ Đường sẽ chia đều.

Nhưng Chu Tư Lượng còn chưa kịp ra tay, phía trên đã nhận được một bức thư báo cáo.

Báo cáo những việc ác mà nhà họ Chu đã làm trong mấy năm nay, bao gồm cả mấy anh em Chu Tư Vũ, ỷ vào thế lực nhà họ Chu hiếp đáp người trong thôn, thậm chí còn giết hại cả mạng người, nhưng đều bị nhà họ Chu đ è xuống, dân chúng giận mà không dám nói gì.

Có cả Chu Hồng Xương, sử dụng chức quyền để sai khiến người ở dưới, vơ vét của cải khắp bốn phương trong cả nước, Hà Chí Thắng đã từng là tay chân đắc lực của ông ta, giết hại không ít thương nhân.

Dạng người như Hà Chí Thắng có không ít, đều là chó săn của Chu Hồng Xương.

Bức thư báo cáo này viết rất kỹ càng, bày ra năm loại tội ác của Chu Hồng Xương, trước đây phía trên rất bất mãn với nhà họ Chu, trước kia đều nể mặt già của Chu Hồng Xương nên mới không nổi giận.

Bây giờ Chu Hồng Xương chết rồi, lửa giận của bên trên không kiềm được nữa, phái người có chuyên môn điều tra nhà họ Chu, anh em Chu Hưng Hoa còn đang mơ mộng đẹp phú quý vinh hoa, Chu Tư Lượng cũng đang nằm mơ được trở lại quân đội, cả nhà đang mơ chưa tỉnh đã bị tổ điều tra đến bắt giam.

Nhà họ Chu ngày xưa danh tiếng như mặt trời mọc, chỉ trong một buổi đã ầm ầm sụp đổ.

Hơn nữa biến cố lần này của nhà họ Chu, Đường Niệm Niệm thật sự không ra tay, cô cũng muốn ra tay, nhưng chưa kịp làm đã có người nhanh hơn cô.

“Chu Hồng Xương làm việc phách lối, trước kia đắc tội quá nhiều người, ông ta vừa chết, những người kia tất nhiên sẽ không ngồi yên.”

Thẩm Kiêu đã tra ra được những người tham gia chỉnh nhà họ Chu lần này, quả thật không phải chỉ có một người.

Là mấy gia đình có mâu thuẫn với Chu Hồng Xương cùng nhau bắt tay làm.

Nói chính xác hơn, cũng không phải do mấy nhà đó làm, mà do phía trên chỉ thị, mấy hộ gia đình này chẳng qua nghe tiếng được dây cung nên hiểu nhã ý thôi.

“Còn có cả Phó Bạch Lâm!”

Đường Niệm Niệm vang lên tiếng cười lạnh, Phó Bạch Lâm là anh trai ruột của Phó Bạch Lan, trước kia bắt nạt cậu và mẹ của Thẩm Kiêu không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play