“Đi, gọi chúng nó quay về, khụ khụ…” Tuy Chu Hồng Xương bệnh tật tới nỗi không xuống nổi giường nhưng uy nghiêm còn đó, ông con trai cả không dám trái lời ông ta bèn đi ra ngoài gọi người tìm con trai và cháu trai.
“Gọi Tư Lượng tới!”
Chu Hồng Xương kêu con trai thứ đi gọi Chu Tư Lượng đến, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi Tư Lượng có thể được việc.
“Bố, có chuyện gì bố cứ nói với con, với sức khỏe bây giờ của Tư Lượng thì thôi đừng để nó chịu mệt!”
Ông con trai thứ không động đậy, với tình hình bây giờ trong nhà thì cũng nên bàn đến lượt ông ta chủ trương, Chu Tư Lượng là một phế nhân thì còn có thể làm nên trò gì?
“Nói với mày thì có tác dụng gì? Mày có thể làm được gì hả? Ông đây còn chưa chết… khụ khụ khụ khụ… đi gọi người!” Chu Hồng Xương tức xộc vào tim rồi lại ho một trận, sắc mặt càng trắng nhợt hơn.
“Con đi gọi, bố chớ tức hại sức khỏe.”
Trong lòng ông con trai thứ rất bất mãn, ông ta cảm thấy ông cụ quá thiên vị, rõ ràng ông ta được việc hơn so với anh cả nhưng ông cụ lại cứ coi trọng phòng lớn, có chuyện tốt gì là cũng chỉ nghĩ đến phòng lớn, chưa từng ngó đến ông ta.
Hừ, ông cụ đã làm như thế thì chớ có trách đứa làm con như ông ta bất hiếu.
Những của báu ở thành Tây toàn bộ đều là của ông ta, không để lại một cái nào cho anh cả.
Mấy phút qua đi, đứa con trai thứ đẩy Chu Tư Lượng đến, từ sau khi què cụt Chu Tư Lượng trở nên âm u nặng nề, trên người đóng đặc sự hung ác mãnh liệt, vừa nhìn lòng đã lạnh toát.
“Lão nhị đi ra, các người đi ra cả đi!” Chu Hồng Xương đuổi hết người ở trong phòng ra ngoài, chuyện mà ông ta muốn nói không thể bị người khác nghe thấy được.
“Tư Lượng, ông bảo cháu hay, ngộ nhỡ ông không gắng gượng được thì nhất định cháu phải tìm kho báu của nhà họ Đường về tay, những mật dược ấy có thể khiến cơ thể cháu hồi phục lại như thường, còn có thể khiến nhà họ Chu thịnh vượng lâu dài!” Chu Hồng Xương dặn đi dặn lại.
“Ông nội, người sẽ không sao đâu!” Ngữ điệu của Chu Tư Lượng rất thành khẩn, anh ta rất rõ ràng nếu như ông cụ không còn thì chắc chắn bên trên sẽ không săn sóc nhà họ Chu nữa, khi trước có những tài nguyên thì sau này tuyệt đối sẽ không cấp cho nữa.
Chu Hồng Xương cười khổ, ông ta cảm thấy không được ổn cho lắm, có lẽ lần này ông ta thật sự không trụ nổi nữa.
Ông ta không ngờ được rằng sức khỏe của bản thân sẽ sa sút nhanh như vậy, rõ ràng nửa đầu năm ông ta cảm thấy vẫn còn rất khỏe.
Bác sĩ cũng không tra ra được nguyên nhân bệnh của ông ta, bèn nói có thể là già yếu tự nhiên, Chu Hồng Xương bán tín bán nghi, ông ta mới đầu bảy mươi sao lại già yếu thành như thế này được?
Nhưng sự thực bày ra ngay trước mắt, ông ta thật sự không ổn rồi.
“Còn nữa, căn nhà ở ngõ Nguyệt Nha thành Tây của ông giấu rất nhiều đồ, nếu như ông không còn, chắc chắn bên trên sẽ thu hồi lại một vài nguồn tài nguyên, cháu lấy những thứ đồ ấy mà đi thu xếp…”
“Cháu biết rồi.” Chu Tư Lượng gật đầu, ghi nhớ con ngõ Nguyệt Nha ở thành Tây.
Chu Hồng Xương nói nhiều như thế thì mệt mỏi nhắm mắt lại, ông ta có thể nhạy cảm nhận ra được sức sống trong cơ thể đang càng lúc càng trôi đi, sức khỏe của bản thân cũng càng lúc càng yếu ớt.
Chu Tư Lượng gọi y tá tới rồi tự đẩy mình quay trở về phòng.
Chu Hưng Hoa quay trở lại rồi, người ông ta phái đi đã tìm hết những nơi mà đám người Chu Tư Vũ thường xuyên lui tới, nhưng lại không tìm được người, trong lòng ông ta cũng bắt đầu thấy bất an.
Chu Hưng Gia ra khỏi nhà rồi, ông ta cùng với vợ của ông ta tới thành Tây, bọn định đi chuyển dời những đống của báu kia.
“Trong lòng ông cụ chỉ có phòng lớn, ban nãy còn đuổi tôi ra ngoài, thậm thụt với Tư Lượng ở trong phòng là chắc chắn đang nói về những của báu này!”
Dọc đường đi Chu Hưng Gia đều cằn nhà cằn nhằn, vợ ông ta còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi đã nói với ông từ sớm rồi, ông còn bảo tôi xúi giục bất hòa, rồi mắt nhìn của đàn bà, hừ, bây giờ biết những gì tôi nói đều là lời vàng ý ngọc rồi chứ?”
“Được rồi, đã đến lúc này rồi còn nói những lời châm chọc ấy làm gì!” Trên gương mặt Chu Hưng Gia không nén được lửa giận, quắc mắt trừng vợ.
Bà vợ hừ thành tiếng rồi không nói gì nữa, hai người nhanh chóng đến con hẻm Nguyệt Nha, rồi quen đường quen nẻo tìm đến sân sau.
“Ông già nói ở sân sau có một tầng hầm, cỏ mọc cao như thế này thì tìm sao được?”
Hai vợ chồng nhìn thấy đám cỏ dại còn cao hơn bọn họ thì đều há hốc mồm trợn mắt, thế này thì phải tìm đến năm nào tháng nào?
“Cắt cỏ đi, cái chỗ có tí tẹo như này chắc chắn có thể tìm thấy.” Chu Hưng Gia nghiến răng, lấy lại quyết đoán, phu thê hai người đi ra lấy xẻng và quốc rồi bắt đầu làm việc chân tay.
Một ngày đã trôi qua, anh em Chu Tư Vũ vẫn chưa quay về.
Thẩm Ưng cũng chưa về nhà, Thẩm Chí Viễn đang ở quân khu vẫn chưa về nhà, Phó Bạch Lan đã bị áp giải đến nông trường, trái lại có Thẩm Bằng ở nhà nhưng xưa nay anh ta không quan tâm đ ến chuyện của Thẩm Ưng.
Chỉ có thím Trương cứ lẩm bẩm mấy câu: “Không về ăn cơm cũng không gọi cú điện thoại về, không có tí lễ phép gì, thật đúng là!”
Trong nhà chỉ có bà ấy và Thẩm Bằng, bà lười nấu thức ăn nên chỉ làm đại hai bát mỳ ăn cho qua bữa.
Lại một ngày trôi qua, đám Thẩm Uưng mất tích đã hai ngày rồi.
Bây giờ nhà họ Chu không để tâm việc này nữa, trước mắt có chuyện lớn hơn.
Vợ chồng Chu Hưng Gia mặt mày chán chường chạy về, cả người nhếch nhác, trên người còn dính không ít bùn đất, vừa chạy về đến nhà đã tới thẳng phòng của Chu Hồng Xương, rồi kêu nhân viên y tá và người làm đi ra.
“Mày làm gì thế… khụ khụ…” Chu Hồng Xương chán ghét nhìn đứa con trai thứ.
“Bố, xảy ra chuyện lớn rồi, đống của báu ở thành Tây của nhà chúng ta mất rồi, mất sạch rồi…” Châu Hưng Gia muốn khóc nhưng chẳng có nước mắt, lòng đau tới nỗi không thở nổi.
Ông ta và vợ khó khăn lắm mới tìm thấy lối vào đường hầm, trong lòng tràn đầy mừng vui đi vào, nhưng kết quả lại nhìn thấy tầng hầm rỗng tuếch, còn có mấy vết tích, có thể nhìn ra là chỗ từng đặt rương hòm.
Đồng tử của Chu Hồng Xương lập tức co lại, lão ta nhìn chằm chằm đứa con trai thứ rồi nghiêm giọng hỏi: “Sao mày biết đống vật báu ở thành Tây? Ai nói với mày?”
Lão ta chỉ nói với con trai cả và Tư Lượng, sao thằng hai lại biết được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT