Cán bộ khu phố gọi Cát Vĩ Hội tới, Lưu Tường nhìn thấy người tới thì không khỏi chùng xuống, người kia không ưa ông ta.
“Ban ngày ban mặt mà dám thông dâm, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, không biết xấu hổ, ảnh hưởng dữ dội, bắt bọn họ tới nông trường cải tạo!”
Người tới hoàn toàn không để Lưu Tường được mở miệng, bắt ngay tại chỗ.
“Để tôi mặc quần áo đã, cầu xin các người!”
Phó Bạch Lan quấn chặt ga trải giường, đau khổ cầu xn.
“Mặc cái gì mà mặc, loại phụ nữ đi*m như bà không có tư cách mặc quần áo, không phải thích làm loại đàn bà hư hỏng sao? Ở trần đi!”
Người Cát Vĩ Hội đá bà ta một cái, còn kéo ga trải giường ra, cố ý làm nhục bà ta.
Phó Bạch Lan cúi đầu, cơ thể run rẩy, hiện tại bà ta rất muốn tìm một khe đất để chui xuống.
Lưu Tường muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng hiện tại ông ta không có năng lực đó, người tới là đối thủ một mất một còn của ông ta, hoàn toàn không cho ông ta một cơ hội nào đã kéo ông ta đi.
Hai người họ cứ thế lõa thể, bị một đám người kéo đi, mái tóc được chăm sóc cẩn thận cũng bị cào thành một đống hỗn độn giống như chó gặm.
Ga trải giường trên người bà ta bị kéo xuống, cơ thể không được che đậy, da thịt mềm mịn được chăm sóc kỹ lưỡng thu hút vô số ánh mắt trừng trừng của đám đàn ông.
“Không biết xấu hổ, đồ lưu manh!”
“Đánh chết con đàn bà hư hỏng!”
Rất nhiều người căm phẫn ném lá cải thối tới chỗ họ, còn ném cả đá, đây là nét đặc sắc của thời đại hiện tại, không hề nể tình với lưu manh.
Một cục đá chọi trúng đầu Phó Bạch Lan, máu lập tức chảy ra, bà ta dùng tay che lại miệng vết thương, đau đớn bật khóc.
Hiện tại bà ta vô cùng hối hận, vì sao lại tới tìm Lưu Tường chứ?
Cho dù sổ sách kia có bị Thẩm Kiêu nộp lên, bà ta cũng không xui xẻo giống như hiện tại.
Đầu óc Phó Bạch Lan trống rỗng, lòng như tro tàn, bà ta đấu đá với Phó Thanh Lan nửa đời người, còn tưởng rằng là bà ta thắng, nhưng hiện tại bà ta vẫn thua.
Nhất định là do tên tạp chủng Thẩm Kiêu kia làm!
Đầu óc của Phó Bạch Lan cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, sao Thẩm Chí Viễn lại đột nhiên chạy tới đây?
Thẩm Chí Viễn không hề biết nơi này, chắc chắn là do Thẩm Kiêu nói, Phó Bạch Lan tỉnh táo lại, hối hận muộn màng, bà ta không nên tới tìm Lưu Tường khiến Thẩm Kiêu bắt được nhược điểm.
Đường Niệm Niệm đi theo phía sau, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ chó má đang chật vật.
Lúc này chỉ mới là bắt đầu, sau này vẫn còn nhiều điều xuất sắc hơn nữa!
Cô quay lại, đi lục soát nhà của Lưu Tường.
Cổng lớn của nhà họ Lưu mở toang, không có ai cả, Đường Niệm Niệm đi vào như chốn không người, lục lọi từng ngăn kéo, tìm được hơn hai ngàn tiền mặt, còn có không ít phiếu gạo và phiếu thịt.
Lấy hết mọi thứ, cô lại đi xuống tầng hầm, quả nhiên lại có thu hoạch.
Bảy tám cái rương, bên trong đều là vàng bạc châu báu, còn có một cái hộp nhỏ, bên trong toàn là đại đoàn kết, vừa đúng năm mươi ngàn.
Đường Niệm Niệm không hề khách khí lấy hết, khi đang định ra khỏi tầng hầm thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô lập tức vào không gian.
Không bao lâu sau, người đàn ông đi đầu là Cát Vĩ Hội trước đó, dẫn theo ba bốn thuộc hạ quay lại.
“Bảo bối của Lưu Tường chắc chắn giấu ở tầng hầm, tất cả đều sung vào công quỹ!”
Người đàn ông đi đầu đã sớm thèm muốn bảo bối của Lưu Tường, lúc này chính là cơ hội tốt, nói là sung vào công quỹ, thật ra là đút vào túi ông ta.
Mấy tên thuộc hạ đều sáng mắt, bọn họ nhất định sẽ được chia số bảo bối đó, phát tài rồi.
Nhưng sau khi đi vào tầng hầm, bọn họ đều trợn tròn mắt, trống rỗng, thậm chí không có một con chuột nào.
“Chắc chắn là Lưu Tường đã dời đi từ trước, đi tra xét Lưu Tường!”
Một đám người hùng hổ rời đi, Đường Niệm Niệm cũng bước ra khỏi không gian rồi rời đi.
Cô tin chắc những người này sẽ tiếp đón Lưu Tường và Phó Bạch Lan thật tốt.
Đường Niệm Niệm tìm được Thẩm Kiêu ở gần nhà họ Chu, nói kết cục của Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn cho anh biết.
“Thẩm Chí Viễn chắc chắn sẽ tìm anh, dù sao bây giờ anh chính là con trai duy nhất của ông ta.”
Thẩm Kiêu cười khẩy rồi lạnh lùng nói: “Có thể giao nộp cuốn sổ sách kia rồi.”
Tình thương của cha tới muộn còn khinh rẻ hơn cả cỏ dại!
Hơn nữa người đàn ông này còn dung túng để Phó Bạch Lan hại chết mẹ anh, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Thẩm Chí Viễn!
“Cầm!”
Đường Niệm Niệm lấy ra cuốn sổ sách viết tay từ trong không gian, sách gốc vẫn còn trong không gian, giao cho Thẩm Kiêu để anh đi xử lý.
“Nhà họ Chu vẫn chưa phát hiện bảo bối đã mất, cơ thể Chu Hồng Xương ngày càng yếu đi, sắp không chịu nổi nữa rồi!” Thẩm Kiêu nói ra tình hình nhà họ Chu.
Cơ thể của ông cụ Chu chỉ có thể kéo dài cùng lắm một tháng nữa.
“Nghĩ cách để ông cụ Chu biết bảo bối đã mất trước đi!”
Đường Niệm Niệm cười, cô tới tặng một món quà lớn cho ông cụ Chu, để ông ta đi gặp Diêm Vương trước.
“Để anh làm!”
Thẩm Kiêu nhận lấy.
Thẩm Bằng xuống xe lửa, gọi điện về nhà, anh ta muốn tố cáo, bảo cha dạy dỗ tạp chủng Thẩm Kiêu kia.
Nhưng điện thoại trong nhà đổ chuông hồi lâu cũng không thấy ai nhận, Thẩm Bằng nhíu mày, trong lòng bất an dữ dội, trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?
Thẩm Chí Viễn cũng không về nhà, ông ta quay về quân khu báo cáo chuyện ly hôn, còn phải báo cáo Phó Bạch Lan và Lưu Tường có tội phá hỏng quân hôn.
Còn về ba đứa con hoang Thẩm Bằng kia, ông ta cũng không buông tha dễ dàng.
Ông ta dự định xử lý ba đứa con hoang xong mới đi gặp Thẩm Kiêu.
Mấy năm qua ba đứa con hoang thường xuyên ức hiếp Thẩm Kiêu, ông ta phải xả cơn tức này giúp con trai ruột.
Thật ra Thẩm Chí Viễn hiểu rõ, nếu không xử lý ba đứa con hoang Thẩm Bằng, Thẩm Kiêu nhất định sẽ không gặp ông ta.
Tối nay, Thẩm Chí Viễn không về nhà, ông ta ngủ lại quân khu, cũng không biết Thẩm Bằng đã quay về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT