Lưu Tường nghe vậy rất tức giận, năm đó ông ta muốn cưới Phó Bạch Lan, nhưng người phụ nữ này chê ông ta không có tương lai, dắt theo con của ông ta đi gả cho Thẩm Chí Viễn, mấy năm qua trong lòng ông ta ít nhiều cũng có phần oán hận.
Nếu Thẩm Chí Viễn gặp xui xẻo...
Lưu Tường giật mình, suy nghĩ này đột nhiên điên cuồng sinh sôi giống như cỏ dại.
Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ba đứa nhỏ của ông ta đều ở nhà họ Thẩm, người cha trong sổ hộ khẩu là Thẩm Chí Viễn, một người xui cả dòng họ đều xui, Thẩm Chí Viễn tuyệt đối không thể gặp chuyện xui.
“Thật sự không được, phải để tạp chủng kia gặp mẹ nó!”
Lưu Tường lộ ra vẻ mặt hung ác, Bắc Kinh là địa bàn của ông ta, ông ta có thể dễ dàng khiến ai đó biến mất.
“Anh Tường, anh cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện.”
Phó Bạch Lan bề ngoài lo lắng, trong lòng lại vui mừng nở hoa, tạp chủng kia nên chết từ lâu rồi.
“Anh làm việc mà em còn không yên tâm, em cứ giao chuyện đó cho anh!”
Giọng điệu Lưu Tường vô cùng đắc ý, hiện tại ông ta không còn là Lưu Tường không có tương lai năm đó, dù sao cũng là nhân vật có mười mấy thuộc hạ dưới trướng, gi ết chết một người chỉ là chuyện nhỏ.
Phó Bạch Lan thấy giọng điệu ông ta chắc chắn thì yên tâm, chuẩn bị quay về.
“Gấp cái gì, một năm không tới được vài lần, chỉ biết hầu hạ tên họ Thẩm kia, tối hôm qua thằng kia ngủ với em sao?”
Lưu Tường rất ghen tuông, kéo cổ áo Phó Bạch Lan ra kiểm tra, thấy không có dấu vết gì mới hài lòng.
“Ai da, anh ta sao có thể so với anh được, một tháng chẳng được mấy lần, hôm nay thật sự không được đâu, anh Tường à, mấy ngày nữa em lại đến... Ai da, anh đừng xằng bậy mà...”
Phó Bạch Lan đưa tay muốn ngăn cản, nhưng nào cản được, không bao lâu sau đã bị Lưu Tường bế lên giường.
Lại là một màn âu yếm.
Đường Niệm Niệm lặng lẽ xuất hiện trong phòng, đánh ngất hai người đang chuyên tâm chiến đấu, đút mỗi người một viên thuốc nhỏ màu xanh[1], cũng không đánh thức hai người họ, một lúc sau thuốc có tác dụng, tự nhiên sẽ tỉnh.
[1] viên thuốc nhỏ màu xanh: ám chỉ thuốc tăng sinh lý
Thẩm Chí Viễn không tìm thấy Thẩm Kiêu ở nhà khách nên chuẩn bị về nhà, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta đã xin nghỉ vài ngày để xử lý chuyện trong nhà trước.
Vừa đi tới cửa nhà, Thẩm Chí Viễn giơ tay định đẩy cửa ra, một tấm tấm ảnh phóng tới giống như lưỡi dao, suýt chút nữa cắt đứt tay ông ta.
Thẩm Chí Viễn nghiêng người né tránh, tấm ảnh ghim trên ván cửa.
Ông ta lập tức đen mặt, chất lượng của cửa giá rẻ quá kém, một tấm giấy cũng có thể ghim vào được.
Lúc này Thẩm Chí Viễn vẫn chưa biết, hình ảnh bên trong tấm ảnh sẽ khiến ông ta phải hối hận cả đời.
Thẩm Chí Viễn gỡ ảnh xuống, tùy tiện nhìn rồi định ném đi, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại, giơ tấm ảnh lên, nhìn chằm chằm, tròng mắt ngày càng lồi ra, máu sôi trào, nghiến răng ken két.
Người phụ nữ trần như nhộng trên bức ảnh chính là Phó Bạch Lan, đang làm chuyện không biết xấu hổ với một người đàn ông cũng đang trần như nhộng.
Người đàn ông kia xấu xí như thế, còn thua đầu ngón chân của ông ta, vậy mà Phó Bạch Lan lại r3n rỉ trầm bổng dưới thân người đàn ông kia.
Con khốn!
Trong lòng Thẩm Chí Viễn đau đớn, phun ra một ngụm máu lên cửa lớn.
“Ai da, sao lại thế này?”
Chị Trương vừa mới mua đồ ăn về, dưới tình thế cấp bách nên ném giỏ rau, chạy tới đỡ Thẩm Chí Viễn, còn vô tình nhìn sang tấm ảnh.
Má ơi!
Đây không phải con hồ ly tinh già sao?
Người đàn ông mắt chột kia là ai?
Trong lòng chị Trương bùng nổ, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ coi như không thấy, định đỡ Thẩm Chí Viễn vào phòng nghỉ ngơi.
“Không cần, tôi ra ngoài có việc!”
Thẩm Chí Viễn từ chối, ông ta nhìn thấy một hàng địa chỉ phía sau tấm ảnh.
Tiền của nhà họ Thẩm khá dễ kiếm, không biết nhà tiếp theo sẽ như thế nào đây.
Thẩm Chí Viễn lửa giận ngút trời liều mạng lái xe về phía trước, hiện tại, trong lòng ông ta đang hừng hực lửa, ước gì có thể mọc cánh bay tới đó.
Đường Niệm Niệm còn lái xe tới đó nhanh hơn ông ta một chút, chạy tới trước một bước.
Lưu Tường và Phó Bạch Lan đang làm vô cùng hăng say, cũng tiến tới mức độ gay cấn.
“Anh Tường thật lợi hại!”
“Anh với tên họ Thẩm kia, ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là anh!”
Đường Niệm Niệm dùng loại viên thuốc nhỏ màu xanh tiên tiến nhất, chỉ khiến người ta thấy hưng phấn chứ không không làm người ta bất tỉnh, chỉ tới mức độ ngà ngà say như uống bia.
Hai người kia hưng phấn không kiềm chế được, cho dù không thể so với lúc còn trẻ, nhưng cả hai đều dùng hết khả năng của mình, chuyên tâm làm việc, thậm chí không biết có ai đó đang vào nhà.
Thẩm Chí Viễn đứng bên ngoài cửa, cửa khép hờ, có thể thấy rõ hai người đang nằm trên giường qua khe cửa.
Một người là vợ ông ta.
Một người là tên đàn ông xấu xí kia.
Cô vợ ông ta yêu thương như bảo bối, đang phóng đãng dưới thân gã đàn ông xấu xí kia, còn không biết xấu hổ nói ông ta không bằng tên đàn ông xấu xí này.
Thẩm Chí Viễn cắn môi, trong miệng đều là máu, ông ta cũng không thấy đau, ánh mắt đã ngưng tụ lại sát ý thật sự, ông ta nhấc chân muốn bước vào dạy dỗ đôi nam nữ chó má này.
“Ông đây tốt hơn Thẩm Chí Viễn mọi mặt, ngủ với người phụ nữ của anh ta, còn phải nuôi con giúp ông đây, ha ha ha!”
Lưu Cường đắc ý vô cùng, đột nhiên cười phá lên.
“Anh Tường là lợi hại nhất!”
Phó Bạch Lan ý tình loạn mê, nịnh hót người đàn ông trên thân mình, cũng không biết Thẩm Chí Viễn đang đứng bên ngoài.
“Phụt”
Thẩm Chí Viễn lại phun ra một ngụm máu, vô cùng hối hận.
Thẩm Bằng, Thẩm Ly, Thẩm Ưng thế mà đều là con hoang của tên đàn ông xấu xí này, con khốn Phó Bạch Lan dám lừa ông ta!
“Đùng”
Thẩm Chí Viễn vô cùng tức giận, dùng một chân đá tung cửa, tiếng động lớn làm hai người trên giường giật mình, Phó Bạch Lan quay đầu nhìn thấy Thẩm Chí Viễn thì sợ hãi kêu lên, vô thức kéo ga trải giường trùm kín người, đầu óc trống rỗng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT