Thẩm Kiêu bỗng kêu lên, chiếc xe quẹo sang bên cạnh, Đường Niệm Niệm vội vàng nắm lấy yên sau, mũi chân chạm xuống đất, cả hai người đều đứng vững nhưng người đàn ông trước mặt lại phản ứng không nhanh nhạy mà ngã ra đất.
“Đồng chí, đồng chí không sao chứ?”
Người đàn ông nằm trên mặt đất lúc lâu mà không đứng dậy, Thẩm Kiêu lại gọi mấy tiếng nhưng người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, vẫn bất động.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, không phải là ăn vạ đấy chứ?
Cô ngồi xổm xuống, trông thấy trên gương mặt tái nhợt của người đàn ông đổ mồ hôi lạnh thì biết người đàn ông này không phải ăn mà mà là tụt huyết áp rồi, cô lấy kẹo hoa quả từ trong túi áo ra, bóc vỏ kẹo rồi nhét vào trong miệng của người đàn ông.
Qua một lúc, sắc mặt của người đàn ông tốt hơn đôi chút, người cũng đã tỉnh lại.
“Cảm ơn…”
Người đàn ông khẽ giọng cảm ơn, anh ta tầm khoảng ba bốn mươi tuổi, rất gầy gò, khí sắc cũng rất kém, nhưng anh ta đeo kính, khí chất không tầm thường, áo quần sạch sẽ, có thể nhìn ra được người đàn ông này được giáo dục tốt, xuất thân không hề tầm thường.
Thẩm Kiêu đỡ anh ta dậy, cơ thể người đàn ông lắc lư mấy cái, xem ra là thật sự rất yếu, run rẩy đứng không vững rồi.
“Đã mấy ngày anh không ăn rồi?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông liền trở nên xấu hổ, anh ta cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Ba… ba ngày…”
Đường Niệm Niệm cau mày, bây giờ là năm 76 thì đáng lẽ không đến nỗi ba ngày chưa ăn cơm chứ?
Cho dù người đàn ông này không có công việc thì vẫn có thể nhận công việc dán hộp giấy bện dây thừng ở trên phố, kiếm được món tiền ở Thượng Hải này không phải là vấn đề.
Chẳng lẽ người đàn ông này tham ăn lười làm?
“Tôi… tôi không có công việc, công việc dán hộp giấy cũng không xin được, văn phòng thành phố không cấp cho tôi.”
Người đàn ông nhỏ giọng giải thích, từ trong ánh mắt của Đường Niệm Niệm anh ta nhìn ra được vẻ hoài nghi của cô, nên không khỏi giải thích, anh ta thật sự không phải kẻ tham ăn lười làm, chỉ là anh ta làm việc hơi chậm chạp, sức cũng không quá lớn.
“Tại sao không cấp cho anh?” Thẩm Kiêu hỏi.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, anh ta cắn môi, ánh mắt trở nên bất an, ngập ngừng lúc lâu anh ta mới lên tiếng: “Tôi… tôi thuộc phái tư bản!”
Cha anh ta là tư bản, bản thân lại là người theo chủ nghĩa tư bản, mấy năm nay phải cực kỳ thận trọng, nơm nớp lo sợ, nếu không phải còn muốn gặp người thân ở bên kia bờ thì anh ta đã dùng dây thừng treo cổ tự vẫn từ lâu rồi.
“Tại sao anh vẫn còn có thể sống ở Thượng Hải.”
Đường Niệm Niệm càng nghi ngờ hơn, cô sinh lòng đề phòng với người đàn ông này, không hề có một câu đúng sự thật nào.
Người đàn ông này gầy gò nhưng trên tay không có vết chai, da dẻ mềm mại, hiển nhiên mấy năm nay sống vẫn được coi là ăn ngon ở nhàn, không hề phải chịu khổ cực.
Nếu như thật sự là người theo tư bản chủ nghĩa thì đáng lẽ sẽ bị điều xuống nông trường cải tạo giống như lão Chương vậy, nào có được sống thoải mái như người đàn ông này?
“Tôi không hề nói dối, nếu hai người không chê thì tới nhà tôi uống chén trà đi, tôi có thể giải thích.” Người đàn ông hơi sốt ruột, anh ta thật sự không nói điêu, không muốn bị ân nhân hiểu lầm nhân phẩm của anh ta có vấn đề.
Lúc này đã có người vây lại, quả thực không tiện để nói chuyện.
“Dẫn đường!” Đường Niệm Niệm nói.
Người đàn ông ngẩn người không phản ứng lại, vì anh ta cứ tưởng đối phương sẽ không đồng ý.
Dù sao thì thân phận của anh ta quá nhạy cảm, người gặp người chê, đến cả thân thích cũng tránh anh ta như bệnh dịch vậy.
“Điếc rồi à?” Đường Niệm Niệm không tò mò, người đàn ông lúc này mới định thần lại, kích động tới nỗi suýt chút nữa ngã ra, Thẩm Kiêu đỡ lấy anh ta thấy anh ta thật sự yếu ớt bèn lấy một miếng sô-cô-la ra rồi nhét thẳng vào miệng anh ta.
Mùi vị đã lâu không nếm tràn ngập khắp khoang miệng, vành mắt người đàn ông đỏ lên, anh ta quay lưng lại lau nước đi rồi đè giọng nói: “Nhà của tôi cách ba con hẻm, đi phải mất nửa giờ.”
Kết quả là Đường Niệm Niệm lùi xuống một chút để người đàn ông đi đằng trước, Thẩm Kiêu đuổi theo đằng sau, khoảng mười phút là đến rồi.
Nhà của người đàn ông ở đường Nam Hải, cây trồng hai bên đường lớn đều là cây ngô đồng, bây giờ đang là tháng sáu, lá xanh tươi tốt, hai bên đường đều là những dinh thự truyền thống và ngôi nhà vườn.
Đường Niệm Niệm nhớ nơi này khi trước là khu tô giới Pháp, cũng là khu của người giàu có, người không có thân phận địa vị thì không ở nổi chỗ này.
Hơn nữa sau này những căn nhà vườn ở đây ít nhất phải một trăm triệu một tòa, bây giờ chắc là cả vạn mới có thể mua được nhỉ?
“Nhà tôi hơi bừa bộn!”
Người đàn ông đi tới trước một cánh cổng sắt của căn nhà lầu ba tầng có vườn hoa, xuyên qua hàng rào cửa sắt, có thể nhìn thấy vườn hoa cỏ mọc um tùm bên trong, có một số cỏ dại thậm chí còn cao hơn Cửu Cân, trên mái nhà và tường đỏ của căn nhà ba tầng cũng mọc đầy thường xuân.
Cảnh tượng khá hoang vu.
Trông không có chút hơi người nào.
Người đàn ông đẩy cửa sắt ra, biểu cảm rất ngượng ngập, nói nhỏ: “Đi theo tôi, ở đây có đường!”
Anh ta đi phía trước dẫn đường, quả nhiên trong mớ cỏ dại chen chúc, quả thực có một con đường nhỏ, cho dù nhìn kỹ tìm cũng rất khó tìm được.
Băng qua vườn hoa um tùm cỏ dại, tới cánh cửa lớn của căn nhà, người đàn ông móc chìa khóa ra mở, đẩy mở cửa lớn, là một đại sảnh trống không, ngoài hai cái ghế hỏng chân, không có bất cứ món gia cụ nào khác.
Sàn nhà rải rác ván gỗ, còn có đèn chùm thủy tinh hoa lệ trên trần nhà, đều tuyên cáo sự đường hoàng hoa lệ trước đây của căn nhà kiểu Tây này.
“Trước đây bày biện rất nhiều gia cụ, ở đây còn có một chiếc đàn piano, đều bị họ lấy đi rồi!”
Giọng điệu của người đàn ông bình thản, nhưng lại ẩn chứa chua chát, đây là nhà anh ta sống lúc nhỏ, là hồi ức thời thơ ấu, thời niên thiếu và thời thanh xuân của anh ta, còn có thời gian ấm áp tươi đẹp cùng cha mẹ, đều từng xảy ra trong căn nhà này.
Bây giờ lại biến thành nhà hoang, đàn piano mẹ yêu thích, gia cụ do cha tỉ mỉ đặt làm, đều mất hết.
Cha mẹ cũng không còn nữa.
Trong nhà chỉ còn lại anh ta, lay lắt qua ngày.
“Tôi tên Đỗ Nhất Luân, cảm ơn hai người đã cứu tôi!”
Đỗ Nhất Luân giới thiệu tên của mình, còn gập người, trịnh trọng cảm ơn.
Ba ngày nay anh ta chưa ăn gì rồi, đói tới chóng mặt hoa mắt, ngoài cỏ dại, trong nhà không có chút thức ăn nào, bất đắc dĩ, anh ta muốn ra ngoài ăn xin, nhưng đi ba con hẻm, anh ta lại không thể mặt dày nổi, khó mà mở miệng xin đồ ăn.
Tuy nhà họ Đỗ không phải gia đình giàu có, nhưng anh ta cũng ăn sung mặc sướng từ nhỏ, chưa từng sống ngày tháng đói khát, càng không ngờ sẽ có một ngày, anh ta sẽ vì một chút thức ăn mà ra ngoài ăn xin.
Cuối cùng anh ta cũng không thể mở miệng xin ăn, thậm chí bởi vì tụt đường huyết mà ngất xỉu, trước khi hôn mê, anh ta còn nghĩ cứ chết như thế này cũng tốt, anh ta có thể đoàn tụ với cha mẹ.
Sống thật sự quá mệt mỏi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT