“Cả chặng đường mọi người đã vất vả rồi, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm canh đạm bạc, cứ ăn ở nhà ăn trong nhà máy đi, thế nào hả?”
Bộ trưởng Ngưu cũng rất vừa lòng, ông ấy thích tính cách của Đường Niệm Niệm, tuy có hơi tham tiền nhưng là người thoải mái, muốn nói gì là nói thẳng, tốt hơn nhiều so với những con ngươi nói chuyện cứ giấu nửa lời khiến người khác phải đoán già đoán non.
Đương nhiên Đường Niệm Niệm không có vấn đề gì, quả thực cô cũng đói rồi.
Xưởng trưởng Tiền càng không có vấn đề gì hơn, bây giờ tâm trạng của ông ấy tốt tới nỗi sắp bay lên trời luôn rồi, Đường Niệm Niệm đúng là giành vinh quang cho ông ấy mà!
Nhà ăn tập thể của nhà máy động cơ hơi nước rất to, tầng hai là căn tin, chiêu đãi khách khứa đều ở đây cả.
Bộ trưởng Ngưu kêu người của nhà ăn sắp xếp đồ ăn thức uống, còn nhấn mạnh rằng phải long trọng hơn.
Sau khi đồ ăn lên, quả thực là khá long trọng, thịt kho tàu, thịt bò om tương, gà rưới mỡ hành, bánh tổ cua biển, còn có vài món rau thịnh hành, bày đầy cả một bàn, mùi vị không tệ, không hề kém hơn các nhà hàng lớn.
Tâm trạng của bộ trưởng Ngưu khá tốt, hứng chí trò chuyện cũng rất hăng say, vừa ăn vừa nói, nhưng Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều không thích nói chuyện, nên chủ yếu là xưởng trưởng Tiền và bộ trưởng Ngưu nói chuyện với nhau.
“Tiểu Đường, bản lĩnh cô giỏi giang như thế chắc hẳn là có thầy dạy nhỉ?”
Bộ trưởng Ngưu cực kỳ tò mò về thầy của Đường Niệm Niệm, có thể dạy dỗ một con nhóc nông thôn thành giỏi giang như thế, thiết nghĩ người thầy này còn giỏi hơn chăng?
“Có, không tiện nói.”
Đường Niệm Niệm nhai hết đồ ăn trong miệng rồi mới trả lời.
Bộ trưởng Ngưu vừa nghe đã hiểu, ông ấy chỉ vào đầu rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải là cái này không?”
“Ừm, rất lợi hại!” Đường Niệm Niệm gật đầu, người cô nói là lão Chương.
Mắt của bộ trưởng Ngưu càng sáng hơn, ông ấy nhích lại gần hơn chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Thế có thể hỏi tên húy của ông ấy không? Tôi nghĩ cách chuyển về nhà máy làm việc, sao hả?”
Nhân tài giỏi giang như vậy ắt phải đến chỗ của ông ấy phát sáng phát nhiệt chứ!
Hơn nữa gần đây tin tức đã nới lỏng rất nhiều, có rất nhiều chuyên gia chuồng bò đều quay trở về, còn đảm nhiệm chức vụ ở các bộ ngành quan trọng, ông ấy đi vận động quan hệ, điều người sang không khó.
“Chú không sợ chịu liên lụy sao?”
Đường Niệm Niệm hỏi ngược lại.
Người của bây giờ đều tránh người của chuồng bò không kịp, đến nói chuyện còn không dám nói, bộ trưởng Ngưu này gan to đấy!
“Bây giờ điều quan trọng nhất là nhân tài, có bản lĩnh thì phải kiến thiết cho quốc gia, chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi nghĩ cách!”
Đương nhiên bộ trưởng Ngưu không sợ, ông ấy có xuất thân đàng hoàng, còn lập công đổ máu vì đất nước, đến ông trời ông ấy cũng không sợ!
Đường Niệm Niệm suy nghĩ rồi nói ra tên của lão Chương, cô có ấn tượng khá tốt với bộ trưởng Ngưu, là một người quang minh lỗi lạc, ngộ nhỡ cô nhìn nhầm, bộ trưởng Ngưu gây bất lợi với lão Chương thì cô cũng có cách cứu ông ấy.
Bộ trưởng Ngưu trịnh trọng ghi đại danh của lão Chương vào trong một cuốn sổ nhỏ, để sau ông ấy đi vận động quan hệ.
Bữa cơm này Đường Niệm Niệm ăn rất vừa lòng, đặc biệt là bánh tổ cua biển, lâu lắm rồi không ăn, cô phải nghĩ cách nuôi cua biển và hải sản trong không gian, thực hiện tự do hải sản.
Bộ trưởng Ngưu còn đích thân sắp xếp phòng tiếp khách cho bọn họ, ở ngay trong nhà máy, mỗi ngày nhà máy động cơ hơi nước đều phải tiếp đãi khách, nên xây phòng tiếp khách thực sự quá tiện.
“Mọi người cứ yên lòng ở lại đây, có chuyện thì cứ nói với phục vụ, hoặc là gọi điện thoại cho tôi.”
Bộ trưởng Ngưu còn để lại số điện thoại nhà của ông ấy, ông ấy cũng đang ở một tòa nhà thuộc nhà máy, trong tòa có điện thoại.
Sau khi sắp xếp xong thì lúc này bộ trưởng Ngưu mới trở về nhà, bước chân cực kỳ thoải mái.
Xưởng trưởng Tiền còn mặt mày phơi phới, ánh mắt nhì Đường Niệm Niệm còn hiền hòa hơn bà cụ Đường nhiều.
“Tiểu Đường, Tiểu Kiêu, tối nay hai người có hoạt động gì không?”
Xưởng trưởng Tiền muốn lên phố đi dạo, ông ấy còn đặc biệt mang theo máy chụp ảnh để chụp.
Có thể chụp ảnh ở Thượng Hải đối với người ở huyện nhỏ lẻ như Chư Thành mà nói là vô cùng vinh dự, cực kỳ có thể diện.
“Đi Ngoại Than chơi, chú Tiền chú thì sao?”
Ngoại Than ở Thượng Hải là điểm check in phải đi khi đi du lịch, trước đây Đường Niệm Niệm từng tới rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy Ngoại Than của thập niên bảy mươi, cô muốn đi xem thử.
Ngày mai lại đến miếu Thành Hoàng xem thử, Thượng Hải ở thập niên 70 còn giữ lại rất nhiều kiến trúc dân quốc, đặc biệt là các con hẻm cũ, cô muốn chụp một số ảnh, qua mấy chục năm nữa, những con hẻm cũ này đều bị tháo dỡ, không còn nhìn thấy nữa.
“Chú cũng muốn đến Ngoại Than, đi cùng đi, vừa hay các cháu chụp giúp chú vài tấm ảnh.”
Xưởng trưởng Tiền được gãi đúng chỗ ngứa, ông ấy đang sầu không có ai chụp hình.
Xưởng trưởng Tiền hưng phấn vốn không ý thức được mình làm bóng đèn, ông ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui chụp hình.
Không sai, xưởng trưởng Tiền ngập tràn dã tâm không chỉ có một cái tên đáng yêu, còn có một trái tim yêu cái đẹp, việc ông ấy yêu nhất chính là chụp hình, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo máy chụp hình, chụp hình check in, lưu lại làm kỷ niệm.
Trong nhà ông ấy có tới tận mười cuốn album ảnh, đặc biệt mua một cái rương to bỏ album ảnh.
Nếu xưởng trưởng Tiền sống ở thời đại trí năng, tuyệt đối mỗi ngày đều sẽ đăng mười mấy bức ảnh tự chụp lên vòng bạn bè.
Đường Niệm Niệm đặc biệt thay một bộ đồ khác, cũng mang theo máy chụp hình, còn có cuộn phim, Thẩm Kiêu lái xe, ba người rất nhanh đã tới Ngoại Than.
Ngoại Than của thập niên 70 không rực rỡ như mấy chục năm sau, trông có hơi xám xịt, nhưng lại là phong cảnh xinh đẹp tự nhiên thuần túy nhất, trên Ngoại Than có không ít người đi lại, trong đó không ít đôi vợ chồng trẻ lời chàng ý thiếp, nhìn một cái liền biết đang trong giai đoạn nồng thắm.
Chẳng trách Ngoại Than được xưng là bãi tình nhân, quả thực là một nơi lý tưởng để hẹn hò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT