Đường Niệm Niệm đi vệ sinh xong trở về liền thấy người đàn ông giống như con khỉ bị các thôn dân kéo ra ngoài, bà nội cô còn ở đằng sau đạp mấy cước, Từ Kim Phượng cũng đạp.
Chuyện gì thế?
"Các người chờ đó cho tôi!"
Phó chủ nhiệm tức hổn hển mà rống lên, anh ta nhất định phải cho đám thôn dân thổ phỉ này biết tay.
Các thôn dân đều không để ý tới anh ta, Đường Thôn bọn họ vài trăm người, có bản lĩnh thì bắt hết bọn họ đi, sợ cái rắm!
Đại đội trưởng thông minh trốn đi, một mực không có xuất hiện, Phó chủ nhiệm vừa thẹn lại giận, chạy tới nhà đại đội trưởng tìm người, nhưng không tìm được, đành phải xám xịt mang theo thuộc hạ trở về thành.
Anh ta sợ ở lại nữa sẽ bị đánh chết.
Đám thôn dân thổ phỉ này ra tay thật hung ác, shh...
Trên đường trở về, Phó chủ nhiệm một mực xoa mông, mẹ nó, cũng không biết là tên khốn nào đá vào mông anh ta, đm!
Không có Cát Vĩ Hội cáo mượn oai hùm, trật tự đều thay đổi tốt hơn, Ngụy Chương Trình ôn tồn hỏi Đường Cửu Cân, bảo cô bé dẫn đường.
"Được thôi, vừa nãy ông chủ khỉ kia nếu như hỏi cháu đàng hoàng thì cháu sẽ dẫn đi!"
Đường Cửu Cân như bà cụ non, còn đặt biệt danh cho Phó chủ nhiệm.
Ngụy Chương Trình cong khóe miệng, trong lòng trong bụng nở hoa, anh ta không ưa tên Phó chủ nhiệm này, bình thường xảy ra xung đột không ít.
Lúc vừa mới gây chuyện, anh ta dẫn đồng nghiệp trốn đi, ở bên cạnh xem náo nhiệt vui muốn chết.
Đại đội trưởng lại xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện, ngáp một cái, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, làm bộ nhìn trong nhà một vòng, nghi hoặc hỏi: "Người của chủ nhiệm Chu đâu?"
Phó chủ nhiệm họ Chu.
"Về thành rồi."
Có người trả lời gãy gọn, đại đội trưởng cũng không hỏi nhiều, lại ngáp, dù sao ông ấy không biết cái gì cả.
Đường Cửu Cân dẫn Ngụy Chương Trình đi lên trên núi, ở chỗ giữa sườn núi quẹo một cái, không ngừng vò đầu, tự nhủ: "Hình như là chỗ này, không đúng, chỗ này có cái cây, làm sao lại không có nữa?"
Đi vòng vòng một giờ, Đường Cửu Cân rốt cục xác định ra, chỉ vào một cái sơn động nói: "Chính là chỗ này."
Cái sơn động này còn cách đám Chu Tư Minh một dặm đường.
Hơn nữa sơn động mà đám Chu Tư Minh bị kẹt đã bị Đường Niệm Niệm giật không ít dây leo che kín, không dễ dàng tìm được.
Cửu Cân chỉ sơn động, cũng mọc đầy dây leo, lít nha lít nhít, đại đội trưởng gọi thôn dân tới chém đứt dây leo, lộ ra cái cửa hang, âm u thăm thẳm.
"Bọn họ ở bên trong? Kêu một tiếng xem có đáp không?" Có một thôn dân nhỏ giọng nói.
Ngụy Chương Trình lại nhíu chặt lông mày, cái sơn động này vừa nhìn đã biết không có ai, hơn nữa cửa hang cũng không có dấu vết có người tiến vào, hoặc là cô nhóc tìm nhầm chỗ, hoặc chính là đám Chu Tư Minh đến một cái sơn động khác.
"Đường đội trưởng, trên núi có bao nhiêu sơn động?"
"Sơn động rất nhiều, không thể đếm hết được." Đại đội trưởng ăn ngay nói thật.
Ngụy Chương Trình nhíu chặt lông mày, cái này thì rắc rối rồi.
Núi lớn như thế, nếu như tìm từng cái sơn động một thì biết tìm tới bao giờ.
Hơn nữa nếu như đám người Chu Tư Minh thật sự bị kẹt ở trong sơn động, cũng không chống chịu được quá lâu, cũng may trong sơn động hẳn là có nước, có thể chống đỡ được mấy ngày.
"Đồng chí Ngụy, cán bộ Chu bọn họ mượn công cụ đi đào mộ, nếu không đến chỗ có mộ tìm xem thử?" Đại đội trưởng đề nghị.
Ông ấy cũng cho rằng đám người Chu Tư Minh là đi lên trên núi đào mộ.
Ngụy Chương Trình lắc đầu, anh ta lại không cho rằng Chu Tư Minh thật sự đến khảo sát di tích lịch sử gì, nếu anh ta không đoán sai thì hẳn là tìm bảo vật.
Chu Tư Minh nhìn thấy Đường Cửu Cân trong lúc vô tình nhặt được bảo thạch, dùng sô cô la dụ cô nhóc dẫn đường, sau đó lại đi mượn cuốc, hiển nhiên là vì kho báu.
Hơn nữa những năm nay nhà họ Chu vơ vét của cải không từ thủ đoạn, Hà Chí Thắng trước kia giúp họ giấu diếm không ít, Chư Thành có rất nhiều ông chủ bị tên khốn này hại chết, tài sản cũng bị cuỗm vào tay nhà họ Chu.
Ngụy Chương Trình ngẩng đầu nhìn trời, có mấy đám mây đen nho nhỏ, liền lớn tiếng nói: "Trời sắp mưa rồi, trước tiên xuống núi tránh mưa đã!"
Những người khác cực kỳ nghe lời, nhanh chóng xuống núi, bọn họ cũng không muốn bán mạng thay nhà họ Chu.
Một đoàn người nhanh chóng rời đi sạch sẽ, đồng thời cũng đi ngang qua sơn động nhốt đám người Chu Tư Minh.
Trong sơn động đen như mực, Chu Tư Minh tựa vào trên vách động mà ngồi, li3m môi một cái, cổ họng đều sắp bốc khói, bọn họ vào hang động vội vàng nên không mang cái gì, đã bị nhốt một ngày một đêm, một giọt nước cũng không có, hạt gạo chưa ăn, anh ta sắp không chịu được nữa.
"Cậu cả, uống nước đi!"
Một tên thuộc hạ dùng ấm nước hứng chút nước trong sơn động, sau khi lắng đọng để Chu Tư Minh uống.
"Tôi không uống, mùi tanh quá."
Chu Tư Minh từ chối, anh ta không uống được loại nước bẩn này, mùi tanh của đất nồng nặc, chỉ là ngửi một cái đã khiến anh ta buồn nôn muốn ói.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh ta một ngụm nước cũng không uống, môi đã khô nứt nẻ, cổ họng cũng như hỏa thiêu, nhưng anh ta vẫn không uống được loại nước bẩn này.
Hơn nữa Chu Tư Minh cảm thấy, hẳn là sẽ không vào đường cùng, anh ta là cậu cả nhà họ Chu, ông nội anh ta quyền cao chức trọng, trước khi đến Chư Thành đã đánh tiếng với người có mặt mũi bên này rồi, anh ta mất tích một đêm, những người này khẳng định sẽ phái người đi tìm.
Cũng sắp tìm được đến đây rồi nhỉ?
Chu Tư Minh dựa vào chút tin tưởng ấy mà một mực ráng chống đỡ, chết sống không chịu uống nước bẩn.
Chỗ nước này là thuộc hạ đào một cái hố trong đất bùn, sau khi nước lắng xuống, lấy ấm múc vào, đám người bọn họ giẫm tới giẫm lui trên mặt đất, bẩn không chịu được, loại nước này anh ta làm sao uống được chứ?
"Các anh uống đi, tôi vẫn ổn!"
Chu Tư Minh dùng sức nuốt xuống, trong miệng khô khốc.
"Cậu cả, không uống nước thì cậu không chịu nổi đâu, người cứu viện còn không biết lúc nào có thể tới, cậu phải duy trì thể lực." Thuộc hạ tận tình khuyên bảo.
Kỳ thật thuộc hạ cũng không kiên nhẫn được nữa, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ông cụ Chu tới đây, trước kia cũng không tiếp xúc với Chu Tư Minh, chỉ biết là cậu cả nhà họ Chu có thanh danh tốt, nhã nhặn khiêm tốn, đơn giản mộc mạc.
Trước khi đến bọn họ còn cảm thấy may mắn, Chu Tư Minh khẳng định là một người dễ chung đụng, nhiệm vụ lần này chắc sẽ đơn giản.
Nhưng sau khi tiếp xúc mấy ngày, bọn họ mới hiểu được, cái gì gọi là có tiếng không có miếng.
Nhã nhặn khiêm tốn đơn giản mộc mạc, phải là ngược lại mới đúng, Chu Tư Minh cuồng vọng tự đại ham hưởng thụ, hơn nữa thực chất bên trong xem thường người nông thôn, không khác gì Chu Tư Lượng Chu Tư Nhân cả.
Mặc dù phiền chán Chu Tư Minh, nhưng mấy tên thuộc hạ vẫn nhẫn nại tính tình chăm sóc anh ta, nếu như cậu chủ này lại xảy ra chuyện thì bọn họ trở về không có cách nào ăn nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT