Trương Ngọc Mai đắc ý, còn liều lĩnh nói: “Mau thả tôi ra, Đường Lục Cân, tôi coi cô như bạn bè mà cô lại đối xử với tôi như vậy, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa!”

“Ai muốn làm bạn với loại rắn độc như cô chứ!”

Đường Lục Cân tức giận mắng to, gương mặt trắng nõn tức giận tới mức đỏ bừng lên, sao trước kia cô bé lại không nhận ra, Trương Ngọc Mai chất phác chân thành lại là người ác độc, nham hiểm, mặt dày vô liêm sỉ thế này chứ.

Các bạn học khác đều nhíu mày, vô cùng chán ghét Trương Ngọc Mai vô liêm sỉ, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, mọi việc đều phải có chứng cứ, không có chứng cứ thật sự không thể định tội Trương Ngọc Mai.

Đường Niệm Niệm đứng ngoài cửa nhà ăn khẽ thở dài, Đường Lục Cân vẫn còn quá lương thiện.

Cũng không trách được, Đường Lục Cân mới mười sáu tuổi, chưa biết lòng người hiểm ác, có thể làm tới mức độ như vậy là đã rất lợi hại rồi.

Cô chậm rãi bước vào nhà ăn, chen vào giữa đám người, tiến tới trung tâm.

Trương Ngọc Mai vẫn đang bị Đường Lục Cân ấn xuống, thái độ vô cùng kiêu ngạo, bảo Đường Lục Cân thả cô ta ra.

“Thả cô ra để đi hại những người khác nữa sao?”

Cơ thể Đường Niệm Niệm chợt lóe lên, chặn ngay trước mặt Đường Lục Cân, một tay túm lấy, Trương Ngọc Mai đã vào tay cô.

Động tác vô cùng nhanh chóng, mọi người cũng không thấy rõ, giống như vừa hoa mắt, Trương Ngọc Mai đã bị một cô gái xinh đẹp khống chế.

Có người nhận ra Đường Niệm Niệm, là chị gái xinh đẹp của Đường Lục Cân, trước đó còn tay không đón bóng ở sân bóng rổ đấy..

Trương Ngọc Mai cũng nhận ra cô, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét, nhưng nhanh chóng cụp mi xuống, trông vô cùng đáng thương: “Tôi không hại ai cả, mấy người đổ oan cho tôi!”

Đường Niệm Niệm cười chế giễu, trào phúng: “Có hại người hay không, cô là người biết rõ nhất, tôi sẽ khiến cô phải nói thật!”

Cô sờ túi, lấy ra một bé cưng, chính là thứ lần trước cắn Tề Quốc Hoa.

Sau khi uống nước linh tuyền của cô, cô thường xuyên ‘ngẫu nhiên bắt gặp’ con rắn nhỏ này trên núi, mỗi lần bắt gặp, con rắn nhỏ cũng không nói lời nào, lè lưỡi ra, dính chặt lấy cô giống như chó mặt xệ.

Khiến Đường Niệm Niệm cũng phải ngại ngùng, đành lấy ra chút nước linh tuyền cho nó uống, số lần ngày một nhiều lên, con rắn nhỏ này cũng mặt dày hơn, mặt dày mày dặn không chịu đi, Đường Niệm Niệm không còn cách nào, chỉ đành thu nhận nó.

Cũng không phải bận tâm nhiều, bỏ vào không gian, con rắn nhỏ có thể tự mình chơi cả ngày, rất ngoan.

Mỗi ngày con rắn nhỏ sẽ ăn trứng gà trong không gian, béo tốt hơn rất nhiều, dài ít nhất một mét, trên đầu hình tam giác có hai con mắt hình đậu xanh, phun ra đầu lưỡi đỏ chót, rất đáng yêu.

Nhưng những người khác không nghĩ như vậy.

“A... Rắn!”

“Là rắn độc!”

Các bạc học vây xem đều khiếp sợ, đồng loạt lùi về sau vài bước, sợ bị rắn độc cắn.

Mặt mày Trương Ngọc Mai trắng bệch không còn một giọt máu, cô ta là gái quê, vừa liếc mắt đã nhận ra là rắn độc, cắn một phát độc chết người.

Con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay Đường Niệm Niệm, ngẩng đầu lên, phun lưỡi rắn với Trương Ngọc Mai, con ngươi dựng thẳng trông vô cùng lạnh lùng và đáng sợ, Trương Ngọc Mai muốn lùi về sau nhưng cô ta đang bị ấn trên bàn, không thể lùi lại được.

Đường Niệm Niệm cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, cô đưa con rắn tới gần cổ Trương Ngọc Mai, con rắn áp sát vào da cổ cô ta, có thể cắn cô ta bất cứ lúc nào.

Bị rắn cắn lên động mạch cổ, có thể nghĩ tới hậu quả.

Sắc mặt Trương Ngọc Mai trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân run bần bật.

“Ai đặt sách cấm?”

Đường Niệm Niệm lạnh lùng hỏi, còn có chút lười nhác, khí chất mâu thuẫn đặt lên người cô lại có vẻ vô cùng hài hòa.

Trương Ngọc Mai mím chặt môi, cô ta muốn cá cược một phen, chị của Đường Lục Cân chắc hẳn không dám để rắn độc cắn cô ta trước mặt mọi người.

Đường Niệm Niệm cười lạnh, thả con rắn nhỏ ra, lạnh lùng nói: “Rắn là do tôi mới bắt được bên ngoài, không cẩn thận bò vào đây, xem ra nó rất thích cô đấy!”

Khi cô vừa nói xong, con rắn nhỏ đã chui vào quần áo Trương Ngọc Mai, da rắn lạnh tanh kề sát da thịt cô ta, bò dần lên phía trên.

“Buông tôi ra... Kêu nó đi... Cầu xin cô, thả tôi ra đi!”

Trương Ngọc Mai hồn bay phách lạc, gào thét như quỷ khóc sói gào, Đường Niệm Niệm thờ ơ, lạnh lùng nhìn cô ta, bình thản nói: “Một, hai, ba, ai da, ra ngoài kìa!”

Con rắn nhỏ chui ra khỏi cổ áo Trương Ngọc Mai, cái đầu nhỏ đúng lúc lú ngay cổ họng cô ta, chiếc lưỡi đó dán ngay da thịt cô ta.

Hơi thở lạnh lẽo đáng sợ xuyên qua da thịt, nhanh chóng lan ra toàn thân Trương Ngọc Mai.

Các bạn học đứng xem và nhân viên nhà ăn đều nhìn tới mức tê da đầu, ánh mắt nhìn về phía Đường Niệm Niệm có chút kiêng dè.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng cũng như táo bạo, càn rỡ đến vậy.

Một số cậu chàng có suy nghĩ khác với Đường Niệm Niệm, hạt mầm nho nhỏ vừa mới mọc rễ cũng bị chặt đứt, không dám có suy nghĩ gì nữa.

Con rắn nhỏ bò cả người ra ngoài, trườn quanh cổ Trương Ngọc Mai giống như chiếc vòng cổ, đầu rắn bò lên mặt cô ta, dựng ngang tầm mắt với cô ta, chiếc lưỡi đỏ vẫn xì xì lè ra ngoài.

Đối mặt gần như vậy, đã hoàn toàn đánh sập thần kinh của Trương Ngọc Mai, cô ta thét chói tai, khóc lóc cầu xin: “Là tôi đặt, tôi thừa nhận, là tôi đặt, cầu xin cô lấy nó ra đi, tôi sẽ khai hết...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play